Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 434
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:44:01
Lượt xem: 14
Chương 434:
Mấy lời cô ta vừa nói cô có nghe thấy không?!
Thư Dư bị bắt quả tang tại chỗ vừa hoảng sợ lại xấu hổ, điện thoại cầm trong tay còn chưa tắt, sững sờ nhìn Diệp Kiều.
Hai tay Diệp Kiều ôm ngực, khinh thường nhìn người phụ nữ thanh tú lại khí chất này. Kiếp trước cô ta xem thường cô, thường xuyên nói với các cô dì cô ta không phải chị dâu mình!
"Diệp, Diệp Kiều.... Sao cô..." Thư Dư lấy lại tinh thần, mở miệng cười, điện thoại trong tay cũng tắt.
Lúc này cô ta bình tĩnh, tỉnh táo!
"Cô Thư, những lời cô vừa nói tôi đều nghe thấy!" Diệp Kiều cất giọng nói, tiến lên hai bước. Cô không sợ chút nào cũng không nể mặt Thư Dư, nói xấu thế này không xé còn giữ ăn tết à?!
Nụ cười trên mặt Thư Dư cơ hơi cứng.
"Diệp Kiều, cô đừng để ý, tôi là:-"
"Cô Thư, chúng ta cứ nói thẳng ra! Không phải giải thích, giải thích không có gì hay!" Mẹ nó, vốn cô không định phá hoại nhân duyên của bọn họ. Ai ngờ, mẹ nó kiếp trước Diệp Thành là một tên tiêu tiền như rác chứ!
Đáng giận nhất là Thư Dư này vừa gặp đã yêu Lục Bắc Kiêu, nghe anh nói sắp kết hôn mới lùi bước miễn cưỡng lấy Diệp Thành!
Nụ cười trên mặt Thư Dư biến mất, sắc mặt hết sức khó coi.
Diệp Kiều hai tay ôm n.g.ự.c đi vòng quanh Thư Dư, vừa đánh giá cô ta bằng ánh mắt khinh thường, "Còn cứ Diệp Thành đi! Cái giọng này! Ha ha... Cô Thư đúng là có giọng điệu rất hợp với anh trai tôi, giống như miễn cưỡng lắm! Rốt cuộc cô lấy tự tin ở đâu ra vậy?!"
"Nhà họ Thư, đúng, có quan hệ với dì lớn họ nội tôi! Nhưng ở thành phố K không có thứ hạn gì, luận về gia cảnh thì thế nào cũng là cô trèo cao đấy?! Có lẽ chính cha mẹ cô nói hết lời mới có cơ hội này đấy! Nếu không cô sẽ không có cơ hội đến gặp anh trai tôi đâu!" Lời nói của Diệp Kiều có gai, câu nào cũng đ.â.m thẳng vào cột sống Thư Dư!
Thư Dư bị cô châm chọc đến mức không nói được lời nào, sắc mặt đỏ bừng.
“Ngoài ngoại hình ra, đúng, trông khá xinh đẹp!" Diệp Kiều đứng trước mặt Thư Dư, hai người có chiều cao tương đương, cô nhìn thẳng vào Thư Dư!
"Nhưng nhan sắc này của cô còn xa mới xứng với Diệp Thành nhà chúng tôi!" Cô vừa nói vừa mạnh mẽ khinh thường.
Cô thường không công kích cá nhân, nhưng ai bảo Thư Dư tự cao tự đại ra vẻ ghét bỏ Diệp Thành ở sau lưng thế này chứ?!
Còn ở trong mắt cô, Thư Dư này cũng không xứng với Diệp Thành thật!
DTV
Thư Dư lúc này cũng rất tức giận!
"Diệp Kiều, tôi không thù không oán với cô mà?! Nếu như vừa rồi tôi sai, tôi có thể xin lỗi cô nhưng cô đâu cần phải hung hăng như vậy, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng!" Thư Dư nghiêm mặt, trầm giọng nói.
"Cô Thư, mẹ nó ai muốn cố gắng với cô?! Vừa rồi tôi chưa nói xong đâu!" Giọng Diệp Kiều càng lớn hơn.
"Cô Thư vừa nói cái ý kia, thật giống như nếu cô gặp chồng tôi trước thì anh ấy có thể sẽ yêu cô! Cô cảm thấy có thể sao?" Cô nhìn Thư Dư, không khách sáo chế giễu.
"Đương nhiên có thể! Tôi không cảm thấy Thư Dư tôi có gì kém cô! Cô có thể được anh ấy để ý còn tôi thì không?! Diệp Kiều, mặc dù gia thế của tôi không bằng cô, cũng không có bà ngoại giàu có như cô nhưng tôi có khả năng kinh doanh, tuyệt đối đẩy xa loại tiểu thư như cô ra mấy con phố nhé!" Thư Dư không chút khiếp sợ nào nói.
Không thể không nói Diệp Kiều thật đúng là bội phục can đảm và khí phách này của Thư Dư!
"Bởi vì cô không phải Diệp Kiều! Cho nên dù cô có ưu tú thế nào, có gặp Lục Bắc Kiêu sớm ra sao anh ấy cũng sẽ không để ý cô đâu!" Diệp Kiều tự tin vô cùng nói chắc nịch!
Thư Dư bị Diệp Kiều nói to như thế lại sững sờ.
"Cô Thư không tin, có muốn tôi gọi chồng tôi tới để cô tự hỏi không?!" Diệp Kiều tiếp tục giễu cợt nói.
"Cô:-" Thư Dư siết tay, nếu thực sự hỏi Lục Bắc Kiêu thì cô ta xấu hổ đến mức nào?
Diệp Kiều cũng thật ngang ngược, cô nhỏ hơn cô ta 2 tuổi lại có dáng vẻ vênh váo hung hăng! Không phải đang ỷ thế ức h.i.ế.p người khác sao?!
"Cô Thư chắc chắn không dám. Dù sao trước mặt nam thần vẫn phải giữ kẽ!" Diệp Kiều lại châm chọc.
"Cô!" Sắc mặt Thư Dư càng đỏ hơn!
"Tôi làm sao hả? Bị tôi nói không trả lời được đúng không? Vừa rồi bộ dạng xem thường anh trai Diệp Thành của tôi trên điện thoại như thế nào?!" Nhìn Thư Dư đỏ mắt lên nói không ra lời thật là hả dạ!
Cô cũng còn nhớ rõ ở kiếp trước, mười năm sáu dáng vẻ Thư Dư ngang ngược làm loạn ở nhà họ Diệp như thế nào!
Một người phụ nữ như vậy, Diệp Thành không cần cũng được!
"Diệp Kiều, tôi không muốn trở thành kẻ thù của cô!" Thư Dư nén những lời này từ sâu trong cổ họng.
"Đúng, Diệp Kiều tôi rất may mắn có cuộc sống tốt hơn người thường. Nhưng may mắn này có thể gặp nhưng không thể cầu! Cô ấy à cũng chỉ có ghen tị và ngưỡng mộ! Nói cứ như tôi muốn kết thù với cô vậy!" Mắng một trận hả giận xong, Diệp Kiều quay người định đi.
"Đúng rồi, hôm nay cô xem mắt với anh Diệp Thành của tôi cuối cùng sẽ thất bại. Sau này xin cô Thư đừng hẹn anh ấy nữa!" Lúc Diệp Kiều sắp đi đến cửa thì quay người nhìn cô ta, mạnh mẽ nói.
"Diệp Kiều! Cô là ai chứ! Cô dựa vào gì mà quyết định thay Diệp Thành?! Hôm nay tôi với anh ấy nói chuyện rất ổn! Anh ấy rất hài lòng với tôi!" Nghe cô nói vậy, Thư Dư cũng càng tức giận lao đến trước mặt Diệp Kiều mỉa mai.
"Nghe nói cô còn là con riêng của nhà họ Diệp!" Thư Dư công kích cá nhân Diệp Kiều.
Diệp Kiều cong môi, "Cô Thư không tin tôi có thể quyết định thay Diệp Thành à? Vậy bây giờ quay về phòng với tôi đi!"
"Về thì về! Tôi cũng không tin Diệp Thành nghe lời một đứa em gái là con riêng như cô! Sở dĩ anh ấy chào đón cô vì nể mặt Lục Bắc Kiêu, đừng nghĩ tôi không biết!" Thư Dư nói vô cùng tự tin.
Hôm nay Diệp Thành có ấn tượng tốt với cô ta lộ rõ trên mặt, cô ta cố gắng thêm một chút thì bọn họ có thể nhanh chóng quyết định chuyện kết hôn!
Mẹ nó Thư Dư này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin đó vậy?!
Nhưng nếu hôm nay Diệp Thành không nghe cô em gái này thì sau này cô sẽ mặc kệ anh ấy!
Làm đồ ngốc đi!
Lúc này trong lòng Diệp Kiều vẫn không chắc ngoài miệng Diệp Thành nghe cô nói có thực sự nghe lời vô điều kiện không?
--
"Hai người các em đi đâu thế?" Vừa vào phòng Diệp Thành đã vội chào đón, anh đã đi tìm mấy lần đều không tìm thấy.
"Diệp Thành, em vừa đi gọi điện thoại, có một khách hàng khó đối phó, em nói rất lâu mới xử lý xong." Thư Dư chột dạ nói dối.
"Em đúng là rất bận ha!" Diệp Thành cười nói, "Vậy nhanh ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội rồi!"
Chỉ có Lục Bắc Kiêu phát hiện ra sắc mặt vợ anh khác lạ. Hình như cô không thích đối tượng hẹn họ này của Diệp Thành.
"Anh trai, em cảm thấy anh và cô Thư không hợp lắm. Sau này vẫn đừng nên qua lại!" Diệp Kiều nói thẳng với Diệp Thành ở ngay trước mặt Thư Dư, cô nhìn Diệp Thành rồi lại nói, "Anh trai cảm thấy thế nào?"
Anh trai?
*Do bên Trung xưng hô khác bên Việt một chút nha.
Cô nhóc này lần đầu tiên gọi anh là "Anh trai" đó! Cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa rồi!
Diệp Thành được thích mà sợ!
Trong lòn Diệp Thành tràn đầy vui sướng khi Diệp Kiều gọi anh là "Anh trai", điều này con vui hơn cả tìm vợ cho anh!
Nhưng con nhóc này có ý gì?
Bị Diệp Kiều nói ngay trước mặt Diệp Thành còn có ca Lục Bắc Kiêu nữa, Thư Dư xấu hổ vô cùng. Lúc này cô ta trông ngóng Diệp Thành có thể trở mặt với cô em gái riêng này đứng về phía cô ta!
Nhưng Thư Dư không biết trong ba năm qua Diệp Thành đã hi vọng cô em gái anh từng bạc đãi này có thể tha thứ thực sự cho anh, thích anh, sao một đối tượng hẹn hò mới gặp mặt như cô ta có thể so được với em gái của anh ta?
Thấy vẻ mặt Diệp Thành chần chừ, Diệp Kiều trừng mắt liếc anh ta.
Diệp Thành vội vàng hiểu ý nghiêng người sang nhìn về phía Thư Dư, anh còn chưa nói gì Thư Dư đã mở miệng nói trước.
"Diệp Thành, em là người da mặt có hơi dày, làm kinh doanh mà! Mặc dù em gái anh không thích em nhưng em muốn xem ý kiến của chính anh. Em cảm thấy chúng ta thực sự rất hợp, chuyện tình cảm vốn là việc giữa hai người!" Câu nói bóng nói gió này là đang nói Diệp Kiều xen vào việc của người khác!
Mẹ nó Diệp Kiều cảm thấy Thư Dư này còn thảo mai hơn cả Lý Vận và Cố Tuyết Yến. Mẹ nó vừa rồi còn ngầm ra vẻ lùi lại một bước mà cầu việc khác, cố lựa chọn Diệp Thành, lúc này lại muốn Diệp Thành đứng về phía mình!
Ừm, da mặt dày không phải bình thường đâu!
Lúc này cho dù là Diệp Thành hay là Lục Bắc Kiêu đều nhìn ra nhất định vừa rồi hai người đã có xô xát lúc ở ngoài!
"Thư Dư, xin lỗi, anh cảm thấy chúng ta không hợp!" Không quan tâm vừa rồi các cô xô xát thế nào, Diệp Thành anh đương nhiên đứng về phía em gái nhà mình rồi!
Diệp Thành vừa nói xong, sắc mặt Thư Dư tái xanh!
Còn Diệp Kiều cuối cùng cũng an tâm. Tên Diệp Thành thối này khá tốt đấy! Anh không nói thì sẽ dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước!
Anh ta thực sự nghe lời một đứa em gái riêng, mặc dù anh nói anh cảm thấy không hợp nhưng rõ ràng đang đáp lại Diệp Kiều!
Thư Dư bị Diệp Kiều tát một cái trần trụi, vừa rồi cô ta còn âm thầm xem thường Diệp Kiều!
"Diệp Thành, anh... Một đại thiếu gia nhà họ Diệp sẽ không thể không có chủ kiến chứ? Chuyện tình cảm sao nghe lời em gái riêng..." Thư Dư gượng cười, châm chọc anh ta.
Diệp Thành không vui lắm, nhướng mày, "Thư Dư, hom nay chúng ta mới gặp mặt xem mắt mà, lấy đâu ra tình cảm mà có thể nói?"
Vốn không định tới mà!
Thấy dáng dấp cô đẹp mới cảm thấy hứng thú được chưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-434.html.]
Sắc mặt Thư Dư đỏ lên, thấy Diệp Kiều mỉa mai nhìn cô ta, cô ta xấu hổ vô cùng.
"Đúng rồi, Thư Dư, anh luôn tin tưởng ánh mắt của em gái mình!" Lúc này Diệp Thành lại bổ thêm một dao!
"Anh, các anh cũng bắt nạt người khác quá rồi!" Cuối cùng Thư Dư nhịn không nổi, dáng vẻ như bị phụ tình, đôi mắt ửng đỏ. Cô ta quay người muốn đi, lúc đến cửa lại quay về lấy túi của mình.
Lúc này lại bắt đầu cái vẻ thánh mẫu bị người khác bắt nạt!
Diệp Kiều hừ lạnh: "Cô Thư muốn tôi phát đoạn ghi âm vừa rồi cô gọi ai đó ở lối thoát hiểm cho anh trai tôi nghe một chút không?! Chúng tôi còn bắt nạt cô à? Là cô cảm thấy cô xứng với anh tôi mà! Thực sự không biết ai cho cô tự tin ấy nữa!"
Ghi âm!
Lần này Thư Dư trợn tròn mắt, còn Diệp Thành nghe Diệp Kiều nói trong lòng giận không có chỗ trút là anh biết em gái của anh không thể nào vô cớ mỉa mai tđ.
Em gái anh là một chuyên gia giám định thảo mai!
Thư Dư bị đánh vào mặt không nói được lời nào, mặt đỏ lên trắng bệch, nhắm mắt đến chỗ ngồi cầm túi lên.
Diệp Kiều vô cùng hả giận cũng đến bên bàn, ngồi xuống bên cạnh Lục Bắc Kiêu, thấy Lục Bắc Kiêu đang bóc một đĩa tôm cho cô, “Chồng, bóc nhiều như vậy, coi em là heo cho ăn à!"
lúc đang nói chuyện Lục Bắc Kiêu cầm một con tôm vừa bóc đưa đến miệng cô.
"Cho em ăn thành heo, người đàn ông khác sẽ không nhìn em nhiều nữa!" Lục Bắc Kiêu cưng chiều nói. Lúc đối mặt với Diệp Kiều anh như biến thành người khác, không có chút lạnh lùng nào!
Tim Thư Dư càng nghẹn lại, vội vàng đi ra cửa phòng, Diệp Thành vẫn lịch sự kéo cửa phòng ra cho cô ta, "Cô Thư, đi thong thả không tiễn!"
Anh ta đóng cửa lại, tiếng cửa vang lên.
Thư Dư ở ngoài cửa giận đến mức đập giẫm giày cao gót, một tay vò tóc trên trán, thở ra một hơi dài. Chưa kể còn bị sỉ nhục nặng nề, đừng nói đến việc gả vào nhà họ Diệp!
Diệp Kiều này!
Thực sự là có năng lực!
"Em gái, cái cô họ Thư kia chọc giận em gì rồi?! Mẹ nói, chẳng lẽ nói gì anh sao?!" Diệp Thành ngồi lại về chỗ, tức giận nói.
Trước đó có Thư Dư ở đây nên Diệp Kiều không có khẩu vị. Lần này có khẩu vị hơn, ăn từng con tôm Lục Bắc Kiêu bóc cho, cô nhìn Diệp Thành, "Anh cũng đừng hỏi, tóm lại cô ta không xứng với anh! Cô lớn có hỏi thì anh nói anh không thích! Hoặc là để em về nói với bà ấy!"
"Em gái, không phải em có ghi âm sao? Nhanh để anh trai nghe một chút nào!" Diệp Thành chưa từ bỏ ý định, mẹ nó còn có cô gái cảm thấy anh xứng với cô ta, phụ nữ muốn lấy Diệp Thành anh như cá diếc sang sông đấy biết không?!
"Không có! Lừa cô ta thôi anh cũng tin?! Em nói này Diệp Thành, có phải anh thực sự có cảm giác với cô ta đấy chứ?! Sao có cảm giác anh không cam tâm vậy!" Diệp Kiều tức giận nói. Xem chừng cảm giác Diệp Thành cũng không có tình cảm gì với Thư Dư, hai bên đều cảm thấy kết hôn thì thấy hợp nhau, nghĩ đến đây cô cũng không cảm thấy có lỗi gì khi chưa rẽ mối nhân duyên này!
Kiếp này nhất định Diệp Thành sẽ gặp được cô gái toàn tâm toàn ý yêu anh!
"Có cái rắm ấy! Dám đắc tội với em gái của anh, anh đây bây giờ còn muốn mắng cô ta nữa!" Diệp Thành vội vàng nói, "Đừng nhắc nữa đừng nhắc nữa!"
"Kiều Kiều, sau này phải gọi anh là anh trai đấy nhé, gọi anh trai dễ nghe bao nhiêu chứ! Gọi thêm một tiếng cho anh trai nghe chút nào?" Diệp Thành nhìn Diệp Kiều cười nói, hai gò má vì ngại ngùng còn ửng đỏ.
Diệp Kiều nhìn khuôn mặt tuấn tú ửng đổ tràn ngập mong chờ của Diệp Thành, ném ra một sự thật rõ như ban ngày, "Cho anh đẹp mặt thôi!"
Trái tim chân thành của Diệp Kiều trong nháy mắt đã tan nát!
"Nhóc con! Em ỷ anh trai thương em hả! Hừ! Chờ em kết hôn bị A Kiêu bắt nạt cũng đừng về nhà ngoại tìm người anh này khóc lóc kể lể! Anh sẽ không đi đánh cậu ta giúp em đâu!" Diệp Thành chua xót nói.
Diệp Kiều nghĩ thầm, kiếp trước em và Lục Bắc Kiêu cãi nhau anh ấy đều không nỡ mắng e, chỉ có anh là dạy dỗ em thôi!
"Anh đánh không lại anh Kiêu của em đâu!" Vẫn là chồng tốt nhất! Diệp Kiều giội nước lạnh.
Diệp Thành: "..."
"Diệp Thành, cậu cũng không có cơ hội đó đâu!" Lục Bắc Kiêu phối hợp với cô hành hạ F.A
Diệp Thành: "..."
Mẹ nó không thể đi với hai vợ chồng nhà này mà! Tự tìm tai vạ mà! Diệp Thành tức giận đến mức muốn đứng dậy đi luôn.
"Diệp Thành, nhanh đi tính tiền, đúng rồi, nhân tiện gói cho em hộp cơm thịt heo kho đặc trưng nhất trong cửa hàng này! Gọi thêm món chay!" Diệp Kiều ra lệnh nói.
"Chết tiệt! Vì sao anh phải thanh toán?"
"Mẹ nó hôm nay cậu xem mắt, không phải cậu thì là ai?!" Lục Bắc Kiêu nhìn anh ta chằm chàm nói.
Diệp Thành tức muốn nổ tung!
Xem mắt thất bại, còn phải trả tiền cơm, quan trọng là mẹ nó còn bị hai người này hành hạ!
Cậu cả Diệp muốn đập đầu vào tường.
Diệp Kiều ăn cơm xong muốn đến tiệm trà sữa, đương nhiên Lục Bắc Kiêu cũng đi theo, Diệp Thành hấp tấp cũng theo tới. Buổi chiều anh rể tương lai cũng sẽ giúp chuẩn bị tiệc cưới.
"Ôi, hôm nay chỉ có Tiểu Hoa Nhụy ở đây sao!" Diệp Thành mang theo cơm hộp mà Diệp Kiều bảo anh gọi đến, thấy Hoa Nhụy mặc áo phông màu đỏ của quán trà sữa, đeo tạp dề màu đen, tóc ngắn đến tai, luôn tươi cười.
Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều đến bức tường ước nguyện kia.
"Anh Diệp Thành! Buổi chiều em không có lớp, buổi trưa em trực, Kiều gia và những người khác có lớp vào buổi chiều!" Hoa Nhụy phóng khoáng nhìn Diệp Thành nói, thật không ngờ anh sẽ đến.
Trong số bạn bè của em gái anh, Tiểu Hoa Nhụy là người ngoan nhất, rất ít nói, điềm đạm nho nhã.
"Ngoan! Đến đây ăn cơm nào! Mỗi thứ ăn một chút đừng để đói! Nếu biết trước em muốn ăn anh đã bảo nhân viên phục vụ thêm đồ ăn, nhìn em gầy quá!" Diệp Thành đặt đồ ăn lên bàn, hết sức ân cần nói rất ngọt, dáng vẻ anh trai chiều chuộng em gái.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Hoa Nhụy bất giác ửng hồng. Cô ấy gật đầu đi rửa tay, lúc ra còn rót cho Diệp Thành một cốc nước.
"Anh Thành Tử, anh uống nước đi!"
Tiểu Hoa Nhụy thật là ngoan nha! Sau này làm luôn em gái của anh đi! Anh không muốn đứa em gái kiêu ngạo kia!" Diệp Thành nửa đùa nửa thật với Hoa Nhụy, giọng rất to.
"Hoa Nhụy! Cậu đừng nghe anh ấy nói ngọt! Cách xa anh ấy ra một chút, con sói đấy!" Diệp Kiều đứng bên bức tường ước nguyện, nói.
Diệp Thành và Hoa Nhụy mặt đối mặt ngồi xuống. Hoa Nhụy cúi thấp đầu yên lặng ăn, nghe Diệp Kiều nói cô hiểu ý cười.
"Anh nói này em gái, sao anh là một tên háo sắc được?! Anh là một người đàn ông chính nghĩa, cương trực, đẹp trai đến mức rọi sáng Quân đội Giải phóng Nhân dân, được chứ?! Tiểu Hoa Nhụy, em đừng tin nó, nó thích làm hỏng thanh danh của anh nó mà!" Diệp Thành tức giận nói.
"Anh Thành Tử, anh là người tốt!" Hoa Nhụy ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đẹp trai mặc sơ mi trắng và cà vạt đen, cô mỉm cười, không hề rụt rè hay xấu hổ.
Diệp Thành được khen đến mức tim nở hoa, đắc ý nhìn Diệp Kiều, "Nhìn đi! Đây mới là em gái ruột của anh!"
Tiếng lòng của Hoa Nhụy: Em không muốn làm em gái của anh đâu.
"Em còn không thèm làm em gái của anh đâu!" Diệp Kiều kiêu ngạo, Hoa Nhụy nhỏ bé này hôm nay lại khuỷu tay xoay ra bên ngoài.
*Nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà。
"Diệp Kiều, em qua đây!" Lúc Diệp Kiều và Diệp Thành đang cãi nhau, dường như Lục Bắc Kiêu đã tìm được gì đó trong những tờ giấy ước nguyện được dán dày đặc, giọng anh nghiêm túc.
"Anh Kiêu, chuyện gì vậy?" Diệp Kiều ngọt ngào đáp lại.
Lục Bắc Kiêu đang cầm một tờ giấy dính màu hồng, Diệp Kiều vội vàng giật lấy, trong nháy mắt đã nhận ra chữ giống như con cua đang bò của Tiện Tiện vậy!
"Kiều Nhị, anh thích em." Một câu vô cùng đơn giản.
Chết tiệt!
Diệp Kiều hoang mang.
Tiện Tiện thối này viết lúc nào vậy?! Trong ấn tượng của cô, anh ấy chỉ đến cửa hàng một lần, đó là lần quán trà sữa đối diện cạnh tranh ác ý với họ. Anh ấy đã viết nó, khi nó được dán lên tường tờ giấy nhớ nhỏ này đã bị những tờ giấy khác nhấn chìm trong bức tường ước nguyện!
Thích cô?!
Có lầm hay không?
Từ khi còn bé bọn họ đã là đối thủ một mất một còn mà!
Khi còn bé chơi chung với nhau đã cấu, mắng, có lần anh ta còn đẩy cô ngã từ trên thềm xi măng xuống, cằm đập xuống chảy m.á.u không ngừng, dưới cằm bây giờ vẫn còn sẹo đấy...
Diệp Kiều cúi thấp đầu, dáng vẻ như học sinh phạm lỗi chờ giáo viên dạy dỗ, "Anh Kiêu, anh mắng em đi, phạt em đi! Nhưng em thực sự không biết anh ta thích em lúc nào... Em không có tình cảm nam nữ với anh ta..."
Nếu cô biết Tiện Tiện thích cô thì nhất định sẽ cách xa anh ta!
"Đi, mua cho anh trai một bao thuốc!" Anh ngồi xuống, trầm giọng nói.
"Trong quán cấm hút thuốc lá." Cô nói rất có nguyên tắc.
Lục Bắc Kiêu ngẩng đầu lên im lặng nhìn cô. Diệp Kiều ăn ý ngồi elen đùi anh, dù sao giờ này cũng không có khách, ngoại trừ hai bóng đèn ngồi cách đó không xa.
"Không có thuốc lát, hút em có được không ưm..." Cô còn chưa nói xong, anh đã hôn cô!
Chết tiệt!
Trong lúc vô tình Diệp Thành đã thấy cảnh này, trong lòng vô cùng tức giận. Thấy Hoa Nhụy định nhìn sang, anh vội cầm menu lên ngăn cản tầm mắt của cô ấy, "Ngoan, đừng nhìn! Đám lưu manh kia sẽ dạy hư Hoa Nhụy của chúng ta mất!"