Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:58
Lượt xem: 8
Chương 432:
Cô ta biết ngay mà, không có người đàn ông nào thoát khỏi vẻ dụ hoặc của cô ta.
Vốn còn tưởng rằng, cực phẩm này sẽ không như vậy, thật không ngờ cũng chỉ là con đực nghĩ bằng nửa thân dưới.
Hơn nữa, người đàn ông như vậy nếu không dũng mãnh cầm thú thì thật phí phạm của trời. Khẳng định, về phương diện kia anh ta sẽ rất mạnh mẽ.
Người phụ nữ hận không thể lập tức kéo anh đi thuê phòng.
“Vậy thì tốt quá!” Cô ta kích động nói, hai mắt không ngừng phóng điện tới anh, nửa thân trên giống như nằm dài ra cái bàn.
“Nhưng mà, tôi thu phí rất cao!” Lục Bắc Kiêu híp mắt, vẻ mặt lãnh khốc, không có chút độ ấm nào.
Cô ta sửng sốt.
Anh có ý gì?
Yêu đương vụng trộm còn muốn thu phí sao?
Diệp Kiều từ trong phòng thay đồ đi ra tới cửa thì nhân thấy cô gái ngồi đối diện Lục Bắc Kiêu. Cô gái này khá nổi tiếng ở trung tâm thể hình này.
Nghe nói, bất cứ huấn luyện viên nào ở trung tâm tập luyện này, có chút nhan sắc đều quỳ gối dưới váy cô ta.
Cho nên, cô ta đang câu dẫn chồng cô sao?
!!!
Cái đồ hồ ly tinh này.
Cô còn chưa ra khỏi cửa đã vòng tới cửa sau nhanh như vậy, không sợ cô phát hiện sao?
“Tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người muốn thu phí, lại còn là đằng trai… Anh tính thế nào?” Hồ ly tinh cười nói, người rướn thêm một chút sát vào anh, chỉ cần thêm chút nữa là có thể ngửi được mùi đàn ông trên người anh. Mãnh liệt, cương mãnh.
“Ba trăm triệu!” Lục Bắc Kiêu nhàn nhạt nói.
“A?” Cô gái tưởng mình nghe lầm.
“Muốn mời tôi làm huấn luyện viên, người mời cũng phải có giá trị 300 triệu!” Anh không kiên nhẫn trả lời.
Thấy sắc mặt người phụ nữ kia thay đổi liên tục, cho dù là kẻ ngốc cũng không thể không hiểu ý anh. Anh căn bản không muốn yêu đương vụng trộm với cô ta.
“Hơn nữa, tôi làm huấn luyện viên, nhưng mà chỉ làm huấn luyện viên cho vợ mình. Cũng chỉ có mình cô ấy có thể mời tôi!” Lục Bắc Kiêu tiếp tục nói.
Đúng lúc này, một mùi hương thanh mát ập tới.
Sắc mặt người phụ nữ cứng lại.
“Chồng à, vị tiểu thư này muốn mời chồng làm huấn luyện viên sao?” Diệp Kiều để xõa mái tóc dài, mặc chiếc áo sơ mi cao bồi, hai mắt nhíu lại đứng bên cạnh Lục Bắc Kiêu, cao giọng nói.
Hồ ly tinh nhìn thấy Diệp Kiều không biết tới từ lúc nào vội vàng thu hồi thân mình, vẻ mặt cười mỉa mai, “Sao lại hiểu lầm vậy, tôi chỉ muốn mời vị tiên sinh này làm huấn luyện viên thể hình a. Thật ngại quá a!”
Lục Bắc Kiêu đứng dậy, vòng tay ôm eo Diệp Kiều. Diệp Kiều vẻ mặt tươi cười nói, “Không có việc gì, không có việc gì, đều là do chồng tôi dáng người rất tốt. Không ít người hiểu lầm như vậy a. Đáng tiếc, anh ấy chỉ chịu làm huấn luyện viên cho tôi. Nhưng mà, nếu cô có thể mời anh ấy được thì chắc anh ấy sẽ vui lòng.”
300 triệu.
Ai có thể mời nổi chứ!
Hồ ly tinh cảm nhận được sự nhục nhã mà đôi vợ chồng này ban cho, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Vợ à, chúng ta nên về nhà tập thể hình!” Lục Bắc Kiêu ôm chặt eo Diệp Kiều, môi dán bên tai cô, ái muội nói với cô trước mặt người phụ nữ kia.
Anh là cố ý.
Câu dẫn anh?!
Không biết Lục Bắc Kiêu anh rất kén ăn sao? Chỉ có miếng ngon trong lòng này có thể ăn được.
“Ghét anh. Rồi sáng mai lại không dậy được…” Diệp Kiều cố ý nói vẻ ái muội, bàn tay còn cố ý vuốt ve vòm n.g.ự.c anh, dáng vẻ ghét bỏ cố ý thể hiện ân ái trước cái đồ hồ ly tinh không biết đường tìm c.h.ế.t này.
Cô gái nhìn hai vợ chồng họ trêu đùa ân ái mà tức giận rời đi.
“A. Thật ghê gớm a!” Đi tới bãi đỗ xe, Diệp Kiều dừng bên cạnh chiếc xe Jeep đỏ rực giống như con ngựa hoang, tức giận nói.
“Bà Lục, nếu người phụ nữ đó thực sự có 300 triệu, có phải em cũng đem anh đi bán không?” Lục Bắc Kiêu, vẻ mặt không tốt, hỏi vẻ chua lòm, ánh mắt vẫn còn nhìn về phía A Tây A Đông đứng cách đó không xa.
"Nói nhảm, ba trăm triệu, nếu không kiếm tiền sẽ..." Một chữ cuối cùng dừng trước bờ vực, Diệp Kiều miễn cưỡng dừng lại!
Sau đó cũng cảm giác được khí lạnh thổi tới.
Người nào đó vốn dĩ sắc mặt không được ưa nhìn cho lắm, lần này mặt đen như Bao Công.
Diệp Kiều nắm lấy chìa khóa xe trong tay, cắm vào ổ với tốt độ nhanh nhất, cửa xe vừa mở ra đã vọt vào sau đó lập tức đóng cửa!
Nhưng lúc cô nghĩ định đóng cửa lại, người nào đó nắm lấy tay nắm cửa. Diệp Kiều cố đóng bằng cả hai tay, một tay anh giữ cửa không cho cô đóng, cho dù cô dùng hết sức bình sinh cũng không lại được lực tay của anh.
Cô nhụt chí thả lỏng tay, thấy bóng dáng cao lớn của anh chui vào, cô vội vàng trốn sang ghế lại phụ, "Diệp Kiều! Em dám xuống xe thử xem!"
Trong giọng nói bá đạo đầy uy hiếp!
Diệp Kiều đang mặc một chiếc áo sơ mi denim và một chiếc váy trắng tinh, hung hăng trợn mắt nhìn anh, "Ai bảo anh trần truồng ở bên ngoài cho những cô gái khác nhìn?! Chồng hỗn xược như vậy bán đi cũng được!"
Lục Bắc Kiêu nắm tay cô, giữ mặt cô hôn một nụ hôn mang tính trừng phạt!
Mặc dù biết cô nói đùa nhưng cách nói chuyện của cô và người phụ nữ kia chính là cô có ba mươi triệu thì chồng tôi sẽ làm huấn luyện viên cho cô! Mẹ nó, cho dù người phụ nữ kia có 300 triệu thì Lục Bắc Kiêu anh cũng không được?
Diệp Kiều Kiều lá gan ngày càng lớn! Thực sự được lắm!
Thật muốn hôn cô đến c.h.ế.t mà!
Cái lười rực lửa quấn lấy cái lưỡi hồng của cô, còn cắn cắn sợ cô đau lại nhả ra, mãnh liệt hút lấy vị ngọt từ trong miệng cô, hai bàn tay to cũng không nhàn rỗi chà đạp người cô cách lớp vải voscc!
"Ư... Không... Đủ rồi... Ưm..." Cô còn chưa dán miếng dán cách nhiệt lên xe mới đâu. Họ làm gì thì mọi người bên ngoài đều có thể nhìn thấy, hơn nữa còn có hai tên dở hơi đang canh chừng nữa đấy!
"Đủ? Sao đủ chứ? Phải đặt em lên tay lái làm cho em khóc thì thôi! Chỉ khi làm cô khóc mới có thể giải tỏa cơn tức giận!" Anh buông cô ra, đặt lên môi cô, hung ác nói.
"Không bán không bán, đùa thôi. Chồng em đừng nói là 300 triệu, mẹ nó có đưa quốc khố cho em thì em cũng không bán! Chồng đừng nóng giận mà..." Cô quỳ trên ghế ngồi, hai tay giữ khuôn mặt tuấn tú của anh, trấn an anh.
Lục Bắc Kiêu còn nghiêm mặt.
"Chồng vừa đẹp trai vừa ngầu, đừng giận! Đêm nay chúng ta đi mua đồ về nhà nấu cơm được không?" Diệp Kiều tiếp tục dỗ dành.
"Hai vệ sĩ kia, em không thể đánh, mở ra!" Người đàn ông tsundere, nghiêm mặt nói.
"Bà ngoại thuê mà, em cũng không muốn, anh nói với bà ngoại đi..." Diệp Kiều thì thầm ngại ngùng, "Vốn đang là tứ đại thiên vương cơ, em chỉ chọn hai người, một hơi xấu hai thì đẹp hơn!"
"Không, không, không phải là đẹp trai, là, là, .... Bình hoa!" Sao lại khó giao tiếp với bình dấm chua to vậy?! Sai một chữ thì hậu quả rất nghiêm trọng!
"Bây giờ chúng ta tìm bà ngoại nói chuyện đi!" Cô nói chắc nịch.
Sắc mặt Lục Bắc Kiêu lúc này mới dịu, "Anh Kiêu, anh lái xe hay em lái?"
Cô ngồi dậy từ người anh, chìa khóa xe đã cắm vào ổ, muốn khởi động.
"Em biết lái xe?" Lúc trước chưa từng thấy cô lái xe.
"Đương nhiên! Em là lão tài xế đấy!" Diệp Kiều vừa dứt lời cảm thấy có gì không đúng, "Ý em là em đã lấy được bằng từ lâu rồi! Đúng rồi, anh đoán xe ai tặng em chiếc xe này.
Suýt chút nữa lộ rồi! Đương nhiên kiếp trước cô là lão tài xế nhưng kiếp này cô mới lấy được bằng lái thôi!
Lục Bắc Kiêu không trả lời vấn đề của cô, mà nghiêm túc hỏi cô bằng lái xe để kiểm tra.
Thấy phần thời gian trên giấy chứng nhận là tháng năm năm nay, anh nhíu mày, "Học lúc nào?"
Cô còn đang đi học, sao có thời gian đi học bằng lái? Học vào thời gian cuối tuần? CÓ thể học được? Hay là học hồi nghỉ đông và nghỉ hè?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-432.html.]
Diệp Kiều hoàn toàn không đi học nên giả vờ đi học lái xe vài lần. Ở thời này thi bằng lái xe đơn giản hơn nhiều, cô đi thi một lần qua luôn!
"Đã học từ lâu rồi đó! Hồi nghỉ đông và nghỉ hè trước đều tập lái xe! Anh Kiêu, cái này có gì lạ đâu, anh không ở nhà nhiều có nhiều chuyện của em anh không biết đâu!" Sợ anh hoài nghi nên Diệp Kiều ngồi trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh nói.
Lục Bắc Kiêu cúi đầu nhìn mặt cô quan sát tỉ mỉ.
Anh không hiểu rõ cô đến mức mẹ nó hiện tại còn không hiểu sao cô nhóc này trong ba năm ngắn ngủi đã giỏi giang xuất sắc như vậy rồi.
Theo phân tích của anh, thân thủ của cô và nữ quân nhân Lãnh Dao không kém gì!
Anh làm sao vậy?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, đôi mắt đen khóa cô lại.
Lục Tiểu Cổn: Diệp Kiều ngốc, cha đang nghi ngờ người đấy! Nghi ngờ người vì sao có thể đánh như vậy!
!!!
Giọng của Lục Tiểu Cổn vang lên trong lòng, Diệp Kiều hoang mang.
Chẳng trách!
Hôm nay anh muốn cô đánh anh!
Diệp Kiều đổ mồ hôi lạnh ở trong lòng, nhịp tim của tăng nhanh!
"Anh Kiêu, anh sao thế?" Anh nghi thì nghi cũng không nghi cô trùng sinh được!?
"Không có gì!" Anh thản nhiên nói, "Xe này... Đồng chí Đỗ Quân tặng?"
"Má ơi! Anh Kiêu, anh đoán như thần vậy!" Diệp Kiều vội vàng nịnh nọt, "Chính là cậu trẻ tặng em đấy! Quà tân hôn! Xe Jeep Wrangler! Nhập khẩu! Bốn chỗ! Đỉnh đúng không?"
Phụ nữ đều lái xe nhỏ, ít người lái xe việt dã, nhưng phụ nữ lái xe việt dã đúng là rất ngầu!
Khí chất này phù hợp với cô, càng phù hợp với thẩm mỹ của Lục Bắc Kiêu anh!
Vợ anh gợi cảm, quyến rũ trên giường là đủ!
Anh xuống xe ngồi ghế lái phụ để cô lái xe, A Đông và A Tây muốn lên xe như thường lệ, nhưng bị ánh mắt nghiêm nghị của Lục Bắc Kiêu chặn lại, “Hai người các cậu bị đuổi!"
Anh nói xong liền lên xe.
"A Kiêu, anh phải giải thích với bà ngoại giúp em đấy! Em cũng cảm thấy mang theo hai người họ rất huênh hoang. Anh biết không, trong trường em bây giờ thực sự là không ai không biết!" Cô vừa lái xe vừa nói.
"Anh thấy em rất hưởng thụ!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, hai mắt anh nhìn chằm chằm về phía con đường. Còn nhóc con này lái xe đúng là rất lão luyện!
"Oan quá!" Diệp Kiều lớn tiếng kêu oan.
Khó lắm mới ở bên nhau sao có thể hẹn người khác! Diệp Kiều kéo Lục Bắc Kiêu đi chợ mua thức ăn, mua thịt dê và một đống nguyên liệu nấu ăn, còn mua cả nồi lẩu về nhà muốn ăn lẩu!
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện về vụ án lần này. Lúc nghe Diệp Trăn Trăn và Tần Lan c.h.ế.t thảm, cô đang ăn thịt dê suýt nữa nôn!
Bọ cạp độc này thật là độc ác!
Diệp Trăn Trăn và Tần Lan kia cũng là gieo gió gặt bão, haiz...
Người đã c.h.ế.t cô cũng không muốn mắng bọn họ nữa! Bọ cạp độc kia có lẽ không chết, nghĩ rằng kiếp trước gã g.i.ế.c anh Kiêu trong cô chùng xuống, lập tức uống rượu tăng thêm dũng cảm, từng ngụm từng ngụm cạn sạch một lon bia!
Không lâu sau cô say rượu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi đến bên cạnh anh. Lục Bắc Kiêu nghiêng người sang, cô ngã ngồi trên đùi anh, tay nắm lấy cổ áo của anh kéo ra, "Em xem vết sẹo của anh... Hôm nay có lộ cũng không chú ý..."
Đạn sượt qua vai anh cướp đi một mảnh da thịt nhỏ. Hình ảnh đẫm m.á.u luôn in sâu trong tâm trí cô, nhưng anh không hề cau mày. Sau đó anh không xử lý vết thương, võ trang đầy đủ đi làm nhiệm vụ luôn.
Nhớ đến lại đau lòng...
"Cái này có gì đẹp chứ!" Khóe miệng anh có nụ cười cưng chiều, vết thương nhỏ này với anh mà nói là chuyện thường ngày.
Cổ áo chật quá, cô không nhìn thấy bờ vai của anh.
"Xoẹt" một tiếng, cô thô lỗ xé hỏng áo thun của anh!
Bà Lục dã man quá!
Chỉ có anh là người xé quần áo của cô, nào có ngược lại?!
Chiếc áo T shirt rách từ cổ áo đến chỗ bả vai cánh tay, lộ ra bờ vai màu đồng rõ ràng gợi cảm của người dàn ông. Trên cầu vi có một vết sẹo lõm to bằng đồng xu, lớp da mới còn hồng hào, chỉ ra rằng nó vừa mới lành.
"Nhìn trông rất đau..." Cô nhếch miệng đầy xót xa nói, ngón tay ngọc mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo.
Anh cúi thấp đầu vừa định an ủi cô thì chỗ vai có cảm giác ẩm ướt.
Cô ghé sát đầu vào vai anh hôn lên vết thương không có gì là ngạc nhiên đối với anh!
DTV
Cảm giác ngứa ngáy, nóng ran truyền đến, giống như có luồng điện xông lên. Anh nuốt nước bọt vào cổ họng, sắc mặt chợt tối sầm lại.
Mẹ nó kỳ lạ quá, khi ở bên cô dường như bộ phận nào trên cơ thể cũng đều nhạy cảm, bị cô dấy lên!
"Cục cưng, lại đang châm lửa sao?" Giọng nói thô khàn khàn chứa đựng tình dục, bàn tay thô ráp luồn qua mái tóc xõa của cô giữ lấy gáy cô, một tay khác giữ eo cô đẩy cô ra một chút.
Vẻ mặt Diệp Kiều say mệ, ửng hồng.
"Ưm..." Anh cúi đầu xuống, vội vàng chặn môi cô lại!
Cô say càng nhiệt tình hơn, hai tay vòng qua cổ anh hôn mãnh liệt ẩm ướt với anh. Mặc dù trong miệng cả hai đều nồng nặc mùi lẩu nhưng thật ngọt ngào không thể tách rời!
Hôn hít hôn hít, anh ôm cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.
Lúc đi ngang qua phòng khách, TV đang phát tin tức thì nghe thấy bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình.
"A... A... A a a..."
"« Hoàn Châu Cách Cách » chiếu rồi! Em muốn xem tivi!" Diệp Kiều vốn đang say sưa đột nhiên lấy lại tinh thần, giãy từ n.g.ự.c anh muốn ra.
!!!
Lục Bắc Kiêu vốn đang lo lắng muốn xoay cô vào phòng ngủ chính, sắc mặt đen kịt, không chuẩn bị kịp đã để Diệp Kiều trượt xuống khỏi ngực. Diệp Kiều ngồi sụp xuống đất, tiến về phía TV.
"Để ta là một nửa của nhau cùng tiêu diêu tự tại, thúc xe ngựa lao nhanh đi khắp thế gian...." Cô hát lớn theo bài hát chủ đề của bộ phim, "Cầm rượu hát ra lời vui trong lòng, sống thật ý nghĩa, trân trọng từng khoảnh khắc tuổi thanh xuân...."
Hát hát còn phấn khích đứng lên, nhảy cẫng lên, điên điên khùng khùng!
Lục Bắc Kiêu sầm mặt đứng đó nói không thành lời.
Trong mắt vợ anh, anh còn không hấp dẫn bằng bộ phim truyền hình đó!
"Phim truyền hình thời đại này hay quá! Em thích nhất là phim điều tra tội phạm của đài TVB , đều ra rồi? Chết tiệt kích động quá!" Diệp Kiều nói một mình, cầm điều khiển chỉnh kênh.
Lục Tiểu Cổn: Diệp Kiều ngốc! Người say rồi! Im ngay!
"Lục Tiểu Cổn con đừng quấy rầy ầm ĩ, bây giờ là thời gian phim truyền hình, không có phim hoạt hình đâu!" Diệp Kiều lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Cổn: Đồ ngốc! Cha sẽ biết người trùng sinh đấy!
"A!" Diệp Kiều bị Lục Tiểu Cổn giật điện một chút, đau đến mức hét lên cũng tỉnh hơn nhiều!
Mẹ nó, cô đang say rượu nói thật sao!
"Lần trước xem báo giới thiệu đều có mà... Tại sao không có... Vẫn là xem thôi!"
Mẹ nó, Lục Tiểu Cổn, mẹ phải giải thích thế nào đây!
"Mình đâu có say, mới có mấy giọt bia thôi mà nhưng sao trong đầu loạn quá vậy, cái gì cũng có thế... Mình ngủ thiếp đi đang nằm mơ à? Lục Tiểu Cổn còn cướp TV với mình, Lục Tiểu Cổn là con của mình và anh Kiêu trong tương lại, tại sao lại mơ thấy chứ..." Diệp Kiều tự lẩm bẩm một mình, một tay gãi đầu, một tay xoa xoa đầu.
Diệp Kiều như đang diễn kịch cảm giác có người ở sau lưng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Ngửa cổ lên thấy ánh mắt Lục Bắc Kiêu nhìn mình như nhìn kẻ điên vậy!