Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 422

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:41
Lượt xem: 9

Chương 422:

Diệp Trăn Trăn xem buổi họp báo trên ti vi, dáng vẻ hào quang vô hạn đó của Diệp Kiều, trong lòng càng tức giận, sao cô ta có thể tay trắng mà trốn ra nước ngoài chứ?!

“Tôi cảm thấy tự hào vì có một người con dâu tốt như Diệp Kiều!” Sau khi buổi họp báo kết thúc, bà Đỗ còn nhận lời phỏng vấn.

“Tự hào?! Tôi sẽ khiến bà cảm thấy sỉ nhục!” Diệp Trăn Trăn căm hận nói, tắt ti vi đi!

“Uy! Anh phải giúp tôi! Sau khi chuyện lần này thành công, tôi sẽ về cùng anh!” Diệp Trăn Trăn lại nghĩ ra một kế độc, cô ta nhìn A Uy, ra lệnh nói.

“Tiểu thư! Lần cuối cùng, bất luận có thành công hay không, cô phải trở về cùng tôi! Nếu chúng ta còn tiếp tục ở lại thì sẽ gây phiền phức cho ông chủ!” A Uy sa sầm mặt nói.

“Gì mà thành công hay không, là nhất định phải thành công! Tôi phải khiến Diệp Kiều mất hết danh dự, tôi xem Lục Bắc Kiêu có còn lấy cô ta không, nhà họ Lục có còn muốn người con dâu là cô ta không!” Diệp Trăn Trăn nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao Diệp Trăn Trăn cô ta lại không đấu lại Diệp Kiều đáng c.h.ế.t đó chứ?!

Cô ta tức giận, cũng không can tâm cứ rời đi như thế này!

——

Nước lũ rút đi, trên sân bóng của một trường tiểu học, đầy rẫy những người lính nhân dân mệt mỏi nằm ra nghỉ ngơi.

DTV

Trên sân bóng của một trường cấp hai khác, ba chiếc trực thăng đang đậu, nắng nóng như thiêu đốt, sáu người đàn ông ở Huyết Lang, trên mặt để mũ rằn ri, nằm trên sân bóng xi măng ngủ.

Họ đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, lúc này ngủ rất say.

Ba người Lãnh Dao, Phong Tranh, Thời Vũ vừa đi tắm suối ở sau núi về, mỗi người đều cầm một cái chậu trên tay, bên trong là quần áo mới giặt xong ở họ, lúc này, Lão Thái vừa hay từ trong trực thăng đi ra, anh ta mặc quân phục rằn ri, đội mũ rằn đi, vẫn lạnh lùng như vậy.

Phong Tranh, Thời Vũ nhìn thấy anh ta là muốn tránh đi, chỉ có Lãnh Dao muốn tiến về phía anh ta.

“Giáo quan Thái! Quần áo huấn luyện của anh tôi đã giặt giúp anh rồi, đang phơi cho anh!” Lãnh Dao nhìn về phía Lão Thái, cao giọng cười nói, không hề thẹn thùng chút nào!

Vãi!

Lãnh Dao giặt quần áo của Lão Thái?!

Vừa rồi họ đã nói, Lãnh Dao giặt quần áo giúp ai chứ, lần lượt mấy lớp trưởng đều nghĩ qua, chỉ là không ngờ lại là Lão Thái!

Sắc mặt của Lão Thái càng lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm Lãnh Dao để tóc ngắn ngang tai, mặc quần rằn ri, áo phông rằn ri, mặt cười tươi rói, đang phơi quần áo ở cách đó không xa!

“Mục tiêu của Lãnh Dao thì ra là Lão Thái à……” Diệp Thành túm lấy chiếc mũ trên mặt, lẩm bẩm một câu.

Lúc này cảm thấy nửa khuôn mặt không có mặt trời chiếu vào, nửa khuôn mặt vẫn có, chỉ thấy Thời Vũ cầm một chiếc ô rách không biết ở đâu ra, che nắng cho chồng của em gái Lục Bắc Kiêu nằm bên cạnh anh ta.

Diệp Thành lập tức bò dậy, “Đồng chí Thời Vũ, mau tránh ra, nếu để em gái của toi biết được, vậy thì rất khủng khiếp!”

“Lớp trưởng! Tôi chỉ che ô cho thần tượng của tôi thôi, sợ anh ấy bị phơi nắng, để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay anh ấy là người vất vả nhất!” Thời Vũ vô cùng thành khẩn nói, cho dù Kiêu Thần đã kết hôn hay chưa, cô ta vĩnh viễn là fan girl số một của Kiêu Thần!

“Vậy cũng không được! Chồng của em gái tôi cho dù bị nóng chết, cũng không kỳ bất kỳ người khác giới nào cầm ô cho cậu ấy! Người có thể cầm ô cho cậu ấy chỉ có vợ cậu ấy! Em gái tôi!” Diệp Thành lại nói.

“Ồ, tên cuồng bảo vệ em gái lại đang cằn nhằn rồi!” Phương Trác ngồi dậy, trêu chọc Diệp Thành, vừa rút một điếu thuốc ra châm lửa.

Diệp Thành bây giờ không phải chính là tên cuồng bảo vệ em gái sao, ba đội viên nữ này, ai cũng không thể có chút liên quan gì với Lục Bắc Kiêu, tìm anh nói một câu, anh ta cũng phải nghe cho rõ! Thật ra, đây cũng là nhiệm vụ mà em gái sắp xếp cho anh ta, anh ta không dám không thực hiện!

Lục Bắc Kiêu ngửi thấy mùi thuốc lập tức bò dậy, “Trác Tử!” Anh dang tay về phía Phương Trác, Phương Trác vội vàng muốn chạy, anh ta chỉ còn hai điếu thôi!

Lục Bắc Kiêu lập tức bò dậy và muốn đi cướp lấy.

Phương Trác cũng không ngốc, anh ta không phản kháng, trực tiếp đầu hàng, đau lòng đưa cho anh một điếu.

“Tôi nói này Kiêu Gia, chị dâu thật sự không cho cậu một đồng tiền tiêu vặt nào sao?” Phương Trác hỏi.

“Đương nhiên là có đưa, hai mươi tệ một tháng!” Lục Bắc Kiêu hút thuốc, cao giọng nói.

Thời Vũ ở bên cạnh thực sự ngây người!

“Vãi! Hai mươi tệ?! Vậy còn không đủ một bao thuốc lúc trước của cậu!” Phương Trác kinh ngạc.

“Đúng rồi, mấy anh em đừng ngủ nữa, người anh em sắp kết hôn rồi, đến thảo luận chuyện góp vốn!” Lục Bắc Kiêu vừa hút thuốc vừa lần lượt đá vào chân người vẫn đang ngủ.

Đại Ngốc, Hà Phong, Giang Hải đang ngủ ngon lành thì bị anh đá, tỉnh dậy, còn nghe anh nói muốn kết hôn, những kẻ lưu manh như bọn họ thực sự bị ngược mà, tất cả đều nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt oán hận.

“Không cho người khác ngủ, còn ngược cẩu, không đúng, góp vốn là ý gì?” Hà Phong lim dim, ngáp dài rồi oán giận nói.

“Tiểu Lục, góp vốn cần bao nhiêu? Thì tụi này mới có thể làm ăn cùng anh?” Đại Ngốc cũng dụi mắt, hà hơi liên tục, hỏi.

“Làm ăn cái b**p!” Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.

“Tôi hiểu rồi, tên c.h.ế.t tiệt A Kiêu này đang nói đến tiền mừng của chúng ta! CMN, còn dùng từ hoa mỹ, góp vốn!” Diệp Thành dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, “Không đúng, A Kiêu, các cậu kết hôn, được nhận được tiền mừng, không phải nên cho tôi một em gái sao? Cậu hỏi các anh muốn mấy người, ý định thế nào? Muốn giấu quỹ đen, có phải không?”

“Giấu cái đầu cậu!” Lục Bắc Kiêu vừa nhấc chân lên định đá Diệp Thành, Diệp Thành đã vội vàng tránh đi. Anh nhìn những người anh em đang ngồi dưới đất, quay lưng về phía mặt trời, “Tôi muốn kết hôn, đã đặt một bộ váy cưới, CMN, khoản thanh toán cuối cùng còn thiếu một chút, cho nên……”

Lục Bắc Kiêu nói, tay phải đưa về phía họ, bày ra động tác đếm tiền.

“Rốt cuộc là ý gì, tôi không hiểu!” Đại Ngốc gãi gãi sau gáy nói, vẻ mặt ngốc nghếch.

Những người khác đã phản ứng lại, “ĐM, anh Kiêu đang muốn mượn tiền của chúng ta đó! Chết tiệt, còn nói là góp vốn! Không có tiền! Không có.” Phương Trác lớn tiếng nói.

CMN, chuyện này còn có thiên lý sao?!

Đường đường là Tổng tư lệnh của một quân khu, là con trai của nữ doanh nhân nổi tiếng mà còn muốn mượn tiền của họ! Huống chi, trên báo chí nói gì? Vợ của anh, Diệp Kiều, là Kiều ba trăm triệu! Giá trị con người là ba trăm triệu!!!

Nói dễ nghe là vay mượn, không dễ nghe chính là cướp bóc!

Thẻ lương và thẻ tiền thưởng của anh đều trong tay vợ, mỗi tháng chỉ có hai mươi đồng tiền tiêu vặt, cho nên, nếu cho anh mượn tiền, còn trông chờ anh sẽ trả lại sao?

Cho dù có, e rằng phải đợi đến ngày tháng năm nào!

“Tiểu Lục, anh muốn bao nhiêu?” Đại Ngốc ngây thơ hỏi.

“Không nhiều lắm, khoảng hai vạn! Mấy cậu có năm người, mỗi người 4000 là đủ rồi!” Lục Bắc Kiêu lớn tiếng nói.

“Mỗi người 4000, thôi dẹp đi! Không có!”

“Váy cưới tận hai vạn…… dát vàng sao? Chẳng lẽ cả đời này tôi không thể cưới vợ được sao?” Bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của Đại Ngốc.

“Tổng giá trị là sáu vạn sáu!” Lục Bắc Kiêu còn tặng anh cây búa khác!

Đại Ngốc trực tiếp gục ngã, quên đi, anh ta vẫn nên tiếp tục làm lưu manh!

Không đúng, ở dưới quê của họ, muốn cưới vợ, rõ ràng chỉ cần căn nhà hai phòng, mua chiếc xe máy là đủ rồi!

“Hạn cho các cậu đến trước Thất Tịch phải giao hết tiền cho tôi! Nếu không, đợi bị trừng phạt đi!” Lục Bắc Kiêu kiêu ngạo nói. Chiếc váy cưới kia được vận chuyển bằng máy bay từ Pháp đến, vừa đúng lúc khoảng mấy ngày nữa là lễ Thất Tịch!

“ĐM, thời buổi này toàn ông lớn đi mượn tiền thôi! Có còn thiên lý không chứ?!” Giang Hải tức giận nói. Đây là thái độ mượn tiền của anh sao? CMN, có khác gì đi cướp ngân hàng chứ?!

Lại một năm học mới bắt đầu. Mặc dù ngày 1 tháng 9 mới khai giảng, nhưng năm nay Thất Tịch rơi vào ngày 26 tháng 8, rất nhiều học sinh đều đến trường trước, đặc biệt là các cặp đôi.

Thất Tịch cũng là thời điểm thích hợp để các doanh nghiệp tiến hành marketing, tuy nhiên, ở thời đại này, không có nhiều thương nhân nhận ra điều đó.

Diệp Kiều sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy? Vừa đúng lúc tiệm trà sữa của họ mở rộng mặt bằng, không những vậy, mấy ngày nay cô còn pha thử trà sữa vị đậu đỏ và dự định mở bán vào ngày lễ Thất Tịch. Mặc dù đậu đỏ này không phải đậu đỏ kia, nhưng ngụ ý vẫn tốt.

“Chị Kiều, Thất Tịch này, cậu và giáo quan Lục có hoạt động gì không?” u Dương nhiều chuyện hỏi.

Có cái con khỉ!

Có lễ Thất Tịch nào anh ở bên cạnh cô?!

Không đúng, kiếp trước……!

!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-422.html.]

“ u Dương, năm nay là năm 1998, đúng không?” Diệp Kiều nhìn về phía u Dương, bất ngờ hỏi.

u Dương bước lên, đưa tay đặt lên trán Diệp Kiều, “Chị Kiều, cậu không sốt mà? Sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế? Đương nhiên là năm 98 rồi!”

Chị Kiều của cô ta vẫn đang thất thần.

“Chị Kiều, cậu có chuyện gì sao?” u Dương quan tâm hỏi.

“Không có gì! Tớ đang nghĩ đến một chuyện, cậu làm việc của mình đi.” Cô nghiêm túc nói.

Kiếp trước, lễ Thất Tịch năm 1998 chính là ngày cô và Lục Bắc Kiêu xảy ra tình: một: đêm! Chính xác mà nói, cô bị tiện nhân Lý Vận kia hãm hại, trời xui đất khiến mới cùng Lục Bắc Kiêu!

Cô nuốt nước miếng, trái tim thình thịch đập loạn.

Hình ảnh quá bóng bẩy, trái tim thiếu nữ của cô có chút không kìm được, bàn tay nắm chặt góc bàn bên cạnh, tâm trí cô tràn ngập hình ảnh Lục Bắc Kiêu với cơ bắp vạm vỡ đè trên người mình……

Chết tiệt!

Cô đang nghĩ cái gì vậy?!

Diệp Kiều hoàn hồn lại, muốn tát bản thân một cái! Thật là háo sắc!

Chẳng lẽ trọng điểm không đúng, cô nên nghĩ xem ở kiếp này, liệu chuyện đó có còn xảy ra nữa không?!

Hiện tại Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên đều đang ở nơi khác, vì vậy Lý Vận không thể cùng Thẩm Hi Xuyên đưa cô đến quán bar và hạ thuốc cô giống như kiếp trước!

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thất vọng.

Bỏ lỡ một cơ hội vật lộn kịch liệt với Lục Bắc Kiêu!

CMN, rõ ràng kiếp trước cô hận chuyện này cả đời, nhưng kiếp này lại cảm thấy chuyện đó không xảy ra sẽ rất đáng tiếc!

Diệp Kiều thực sự cạn lời trước suy nghĩ bậy bạ của mình!

Không đúng, vẫn còn Diệp Trăn Trăn mà!

Diệp Trăn Trăn đáng c.h.ế.t này nhất định sẽ không chịu để yên. Mấy ngày nay, cảnh sát cũng truy tìm cô ta nhưng không có thu hoạch gì, danh sách xuất nhập cảnh cũng không tìm thấy tên Diệp Trăn Trăn, chắc chắn cô ta đã thay đổi tên họ, đổi thân phận!

Ngay cả cha ruột của cô ta là ai, Tần Lan sống c.h.ế.t cũng không chịu nói ra.

Lễ Thất Tịch, việc kinh doanh cửa tiệm trà sữa vô cùng thuận lợi, vì lúc trước có người tỏ tình thành công trước “Bức tường cầu nguyện”, nên rất nhiều người lựa chọn ngày hôm nay đến cửa tiệm để “tỏ tình” trên cây ước nguyện, hơn nữa, trước đó ngôi sao ca nhạc Tô Mục cũng đến đây, “Các cô ấy” nổi tiếng khắp nơi.

Bởi vì quá đông, Diệp Kiều bình thường không đến tiệm, cũng rất bận.

Thỉnh thoảng cô lại nhắc mọi người, cho dù bận đến đâu cũng phải chú trọng chất lượng, đây là điểm quan trọng nhất, dù bán ít đi vài cốc cũng chẳng sao! Lúc trước đám người Đổng Nhàn bán trà sữa hết hạn chính là đi tìm đường chết, nên họ xem đó là lời cảnh báo!

“Chị Kiều, ở đây có một đơn, tớ đi giao nha!” u Dương lớn giọng nói.

“Nhớ mang theo điện thoại, lạc đường nhớ gọi ngay cho tớ!” Diệp Kiều lớn tiếng nói, vì quá bận cô không rảnh hỏi địa điểm giao là nơi nào, u Dương đã mang sáu ly trà sữa và đi ra ngoài.

Khi đến địa điểm, u Dương mới phát hiện đây là một quán bar!

“Cô chủ, người giao hàng không phải Diệp Kiều!” Trong quán bar, A Uy nhìn thấy u Dương bước đến cửa liền báo cáo với Diệp Trăn Trăn thông qua tai nghe liên lạc.

“Nghĩ cách gây chuyện để Diệp Kiều đến đây giải quyết!” Diệp Trăn Trăn lạnh lùng nói.

Đêm nay, cô ta phải khiến Diệp Kiều mất hết danh dự và ngồi tù!

“Trà sữa này do khách bàn số 6 của chúng tôi đặt!” Giám đốc quán bar bước đến và nói với u Dương đang mặc đồng phục của quán trà sữa.

Quán bar vô cùng ồn ào, quán bar này còn chia thành hai tầng, u Dương cau mày, thật cẩn thận đi tìm bàn số 6.

“Tiên sinh, tiểu thư, xin chào. Đây là trà sữa mà mọi người đã đặt, sáu ly vị đậu đỏ, tổng cộng 24 tệ!” u Dương nhẹ nhàng đặt trà sữa lên bàn, lễ phép nói.

“Sáu ly? Cô có lầm không vậy, chúng tôi tổng cộng chỉ có 4 người! Đặt sáu ly khi nào? Cô định bán nhiều hơn hai ly phải không?” Một người phụ nữ với mái tóc xoăn như mì ăn liền nhìn u Dương, không chút khách khí nói.

Đây là muốn gây sự mà!

Rõ ràng bọn họ gọi sáu ly, bây giờ lại không thừa nhận!

Thật tức quá mà!

Nhưng mà, u Dương cũng không quên lời hàng ngày Diệp Kiều dặn cô và dàn hậu cung, khi con gái bọn họ một mình ở một nơi như thế này, đầu tiên là phải tự bảo vệ tốt bản thân, đây là điều quan trọng nhất!

“Vậy, thật xin lỗi, có thể bên chúng tôi lầm lẫn, hai ly trà sữa này tặng cho mọi người!” Mấy người nam nữ này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, u Dương lựa chọn nhường nhịn!

“Nha đầu này, ý cô là sao? Các người lầm lẫn, đưa hai ly trà sữa cho chúng tôi là xong việc sao? Sao nghe như đang tống cổ chúng tôi vậy? Hả?” Người đàn ông cùng bàn đeo dây chuyền vàng, tay đeo nhẫn vàng vỗ mạnh xuống bàn, nhìn u Dương, hung hăng nói.

“Đúng vậy! Tống cổ ăn xin sao?!” Một người phụ nữ ngồi cùng bàn khác quát.

ĐM, đây là cố tình gây sự mà! Rõ ràng họ không giao sai, cô đã thừa nhận lỗi lầm, còn tặng kèm bọn họ hai ly trà sữa mà họ vẫn muốn gây sự!

u Dương kiềm chế cơn lửa giận, “Thưa các vị, mọi người muốn giải quyết như thế nào?”

“Bồi thường cho chúng tôi một ngàn tệ! Chuyện này coi như xong!” Người đàn ông đeo dây chuyền vàng hung hăng nói.

Cái gì?!

Một ngàn tệ!

CMN, đây chính là ăn cướp!

“Các vị, tôi chỉ là người làm thuê, trên người không có nhiều tiền mặt như vậy. Mọi người đợi tôi về tiệm lấy tiền, có được không?” u Dương nhanh trí hỏi, chỉ cần bước ra khỏi quán bar này sẽ không sợ bọn họ làm gì cô nữa, đến lúc đó cô cùng họ đến đồn cảnh sát lý luận cũng được!

Người đàn ông đeo dây chuyền vàng kia bày ra dáng vẻ không nghe thấy, cố ý hỏi ngược lại: “Này, tiểu nha đầu kia, cô nghĩ chúng tôi ngốc sao?!”

“Đúng vậy! Nếu cô chạy mất thì sao?!”

“Các vị, tôi không chạy trốn được đâu. Quán trà sữa của chúng tôi ở làng đại học, cách chỗ này hai ngã tư! Nếu tôi không trở lại, các vị đến tiệm chúng tôi để tìm tôi là được!” Hừ, đến tiệm của họ, không để chị Kiều dọa họ sợ c.h.ế.t khiếp thì không được!

Người đàn ông đeo dây chuyền vang kia đột nhiên đập xuống bàn, “Không được! Đừng giở trò nữa! Mau gọi cho người ở cửa tiệm của cô mang tiền đến đây! Một ngàn tệ, thiếu một xu, cô đừng mong đêm nay có thể rời khỏi quán bar này!”

“Được được được! Tôi gọi điện thoại cho cô chủ của chúng tôi!” u Dương không dám ép bọn họ nữa, lập tức lấy điện thoại ra.

Điện thoại này là chị Kiều đưa cho họ, mỗi người một cái, đặc biệt thuận tiện để liên lạc.

“Cái gì? Quán bar?! Người đến quán bar uống rượu, sao lại gọi trà sữa của chúng ta?!” Diệp Kiều đứng ở cửa hàng trả lời điện thoại, vừa nghe u Dương nói đang ở quán bar, cô liền cảm thấy có vấn đề.

Vừa rồi cô cũng quên hỏi u Dương giao hàng đến đâu.

“Cho nên, tớ nghĩ có thể họ cố tình gây sự! Muốn chúng ta bồi thường một ngàn tệ! Chị Kiều, họ có bốn người, quán bar này trông không phải nơi tốt lành gì, tớ không dám bật lại bọn họ, cậu nói xem phải làm gì bây giờ?” u Dương gọi điện thoại, ba trong số bốn người họ còn đi theo cô ta, giống như phòng ngừa cô ta chạy trốn.

“Cô gái, cậu làm đúng rồi! Chờ đấy, chị đến ngay!” Diệp Kiều thờ phào nhẹ nhõm nói.

Sau khi hỏi tên quán bar, cô liền cởi bỏ tạp dề, đội mũ lên rồi phóng xe máy đến thẳng quán bar kia.

Đây là quán bar lớn nhất trong khu, có hai tầng.

Diệp Kiều đứng trước cửa quán bar, nhìn hai chữ “Như Mộng” trên bảng hiệu đèn neon, sau đó cô nhìn cảnh vật xung quanh, mọi thứ trùng khớp với ký ức kiếp trước…….

!!!

“Như Mộng” này chính là “Như Mộng” kia!

Cô vừa kinh ngạc vừa thấp thỏm, sợ hãi, chẳng lẽ chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, thật sự phải lặp lại một lần nữa sao?! Cho dù Lý Vận không tính kế cô thì cũng có người khác tính kế?!

Loading...