Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:35
Lượt xem: 14
Chương 418:
Ấy chồng ơi, đừng, đừng, nhân viên đang ở đây!
Suy nghĩ trong lòng, Diệp Kiều cũng hiểu rằng Lục Bắc Kiêu đang chuẩn bị giở trò nghịch ngợm gì đấy.
“Quay lại đây!” Anh ta ra lệnh bằng giọng trầm thấp.
Diệp Kiều không có lựa chọn nào khác ngoài ngoan ngoãn quay người lại, và thấy Tiểu Mỹ và Tiểu Soái đang ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính và nhìn sang đây.
“Có chuyện gì vậy? Quân nhân Lục!” Cô cười nói, đôi mắt ngấn nước không ngừng hướng về phía anh!
“Nickname trên mạng của em là Queen à?” Lục Bắc Kiêu mặc quân phục ngồi trên ghế văn phòng, Diệp Kiều cúi đầu, hai tay cầm cốc, bị anh hỏi.
Ôi trời à!
Không phải là anh muốn đánh mã điện báo để gửi đi đấy chứ?!
Cô biết Lục Tiểu Cổn dùng thân phận của cô để ký tên, vì dù sao thì Lục Tiểu Cổn cũng không thể theo cô cả đời, sau này vẫn phải nhờ cô gửi tin tức cho anh!
“Ờ thì, đúng rồi đó, nhưng mà em chỉ tùy tiện đặt vậy thôi chứ không phải muốn làm Nữ Vương đâu…” Diệp Kiều giật áo ra rồi nói.
Lục Bắc Kiêu trầm ngâm nghĩ, cô gái nhỏ ngốc nghếch này mà là nữ vương được à?! Làm một tiểu cô nương thì được.
Thấy sắc mặt anh vẫn chưa dịu đi, Diệp Kiều vẫn còn đang hoảng sợ, Lục Bắc Kiêu bấm vào hình đại diện của Bờm Sư Tử Tiện Tiện: “Nickname của tên tiểu tử tóc vàng này là King…”
! ! !
Đừng nói đến Lục Bắc Kiêu, lúc này Diệp Kiều cũng rất muốn đập tên khốn đó một cái, mẹ nó, cái này là đang đào hố giúp cô c.h.ế.t nhanh hơn đấy à?!
“Anh Kiêu, anh không thấy có ghi chú hay sao? Bờm Sư Tử Tiện Tiện! Em gọi anh ta bằng tên này! Còn tên kia là anh ta tự đặt đó chứ không phải em...” Diệp Kiều nhanh chóng nhỏ giọng giải thích.
Lục Bắc Kiêu: ha ha...
“Câu cuối cùng mà anh ta nói…” Anh tiếp tục hỏi.
Diệp Kiều: Tôi muốn khóc! ! !
“Anh Kiêu, em, em…” Đại não của Diệp Kiều nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chính là, có một lần Tiện Tiện rủ cô chơi game thì cô giả vờ nói mình “đến tháng”, đau bụng lăn lộn, nên anh ta mới nhớ.
Lục Bắc Kiêu lúc này mới đứng lên: “Về nhà!”
Anh ta lớn tiếng đến nỗi cả công ty đều nghe thấy.
Con mẹ nó!
Kiều nữ vương đã phạm phải sai lầm nên người chồng quân nhân sẽ dạy dỗ nhẹ nhàng lại cho cô!
Kiều nữ vương bình thường rất có khí chất, bây giờ trước mặt chồng lại là cô vợ nhỏ đáng thương, nhìn mà thật sự hả giận!
Diệp Kiều đáng thương nhìn quân nhân Lục, lắc đầu liên tục như trống lắc.
“Còn không về nhà xử lý thì em muốn xử lý ở công ty à?” Quân nhân Lục nghiêm túc nói.
Xử lý trong công ty?
Vậy thì tương lai cô làm sao làm sếp được nữa!
Về nhà đi!
Dù biết hậu quả của việc về nhà là như thế nào!
Đặt cốc xuống, cô đi trước bước ra khỏi văn phòng, Lục Bắc Kiêu lập tức đi theo sau.
Vừa vào đến sân, Diệp Kiều đã tiếp tục cầu xin anh, nhưng mặt mũi anh vẫn tối sầm: “Về đến nhà tôi cho em biết tay!”
Diệp Kiều ngồi bệt xuống đất, không biết tốt xấu gì cả, không đi là không đi!
Vào lúc này, đồng hồ điện tử của anh bỗng vang lên!
Cứu mạng, cứu mạng, Lão Thái!
Lòng Diệp Kiều vui mừng hét lên, cô biết ngay mà, lúc nước sôi lửa bỏng này Lão Thái sẽ cứu mạng mình.
Lục Bắc Kiêu nhướng mày, lập tức đi vào phòng nhận tin tức.
“Lục Bắc Kiêu! Mười phút nữa cậu phải tới tọa độ trên đồng hồ!” Giọng nói của Lào Thái vang lên trên chiếc đồng hồ ra đa điện tử của anh, chấm nhỏ màu xanh lá cây đang ở gần anh!
! ! !
Lục Bắc Kiêu âm thầm nghiến răng!
Trong sân, Diệp Kiều vẫn đang vui mừng hớn hở, vừa nhìn thấy anh đi ra, cô lập tức kiềm chế lại.
“Anh Kiêu, anh sắp đi rồi à?” Cô giả vờ rất thất vọng.
“Ai nói tôi sẽ đi?!” Anh nghiêm nghị nói.
“Hả? Anh không đi à?!" Cô thất vọng trông thấy!
Nhìn thấy cô như vậy, Lục Bắc Kiêu thực sự muốn đánh cho cô một trận!
“Tiểu nha đầu, em chờ đó cho tôi!” Anh trầm giọng nói, rồi đi về phía cổng ở ngoài sân.
Anh thực sự phải đi làm nhiệm vụ!
Diệp Kiều vội vàng đi theo, cảm thấy vừa vui mừng vừa thất vọng.
Ngày nay anh không ở bên cô nhiều, giờ anh lại rời đi!
Đứng ở đầu ngõ, cô có thể nhìn thấy một chiếc trực thăng bay trên bầu trời cách đó không xa...
Cái đó chắc đang bay trên một trường tiểu học nào đó, chỗ đó có sân tập thể dục rộng rãi, chắc là trực thăng có thể hạ xuống được.
“Em đau bụng kinh à?” Anh quay lại, đứng trước mặt cô, nghiêm túc hỏi.
Diệp Kiều sững sờ, ngay lập tức, hai má đỏ lên, chàng trai trước mặt quân phục nghiêm trang, vậy mà lại hỏi cô về vấn đề tế nhị như vậy!
y da, thật là ngại quá!
Nhưng mà, dù sao họ cũng là vợ chồng rồi còn gì!
“Không sao đâu…” Cô đỏ mặt, cúi đầu nói.
“Ngại ngùng cái gì? Chuyện này em có thể nói với tên tóc vàng kia thì sao lại không nói với anh được? Hả?” Anh nâng khuôn mặt ửng đỏ của cô lên, giọng đầy sự ghen tuông.
“Nói ra thì cũng rất đau. Anh Kiêu, anh đừng có giận nữa, nha? Do vô tình nên em mới nói với Tiện Tiện mà!” Diệp Kiều rưng rưng nước mắt nói.
“Ngoan, là do anh thất trách, quanh năm suốt tháng chẳng ở được bên em mấy ngày, nên mới chưa hiểu rõ em!” Anh cũng không trách cô, ngược lại âm thanh rất dịu dàng, còn có chút áy náy với cô.
Diệp Kiều bị anh làm cho cảm động, đỏ mắt nhìn anh, nói: “Anh Kiêu, anh đừng nói thế! Anh là quân nhân! Em hiểu, em ủng hộ anh làm việc mà! Em sẽ tự chăm sóc bản thân!”
Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống, hung hăn cắn môi cô một cái: “Nhớ kĩ lời em nói đó, tự chăm sóc tốt cho mình! Đừng có nghịch ngợm nữa! Phải cho tên nhóc tóc vàng kia vào sổ đen, biết không?”
“Ừm!” Diệp Kiều cười cười nhìn anh, hai mắt hồng hồng như con thỏ.
“Không được phép khóc! Dù sao em cũng đang là vợ quân nhân đấy!” Anh nói xong, xoa xoa hai cánh tay cô.
Nhìn thấy người đàn ông mặc đồ màu ô-liu kia, Diệp Kiều buồn bã, bèn tiến lên: “Anh Kiêu, em tiễn anh!”
“Em chắc chắn chứ, muốn gặp bọn Đại Ngốc à?” Anh lại cười, vẻ mặt đầy sự cưng chiều.
!!!
“Thôi bỏ đi!” Diệp Kiều cong môi lên nói, còn sờ sờ lên cái mông.
“Quay về đi! Ngoan!” Anh trầm giọng nói.
Cô nhìn dáng người anh, càng lúc càng xa dẫn, sau cùng, biến mất chỗ con hẻm…
−−−
Lục Bắc Kiêu không ngờ nhiệm vụ lần này là cứu người, không phải g.i.ế.c người! Bây giờ họ đang đi đến tuyến đầu chống lũ lụt!
Một năm trước, đội Huyết Lang A đã tham gia cùng ba thành viên nữ để thành lập đội tìm kiếm và cứu nạn khẩn cấp đặc biệt vào ngày này! Ba nữ quân nhân đều là bác sĩ quân y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-418.html.]
“Thành Tử, với Lãnh Dao kia là bác sĩ quân y sao?” Lục Bắc Kiêu, người đã thay một bộ quân phục rằn ri, hỏi Diệp Thành bên cạnh. Lãnh Dao này ngày hôm đó đã chuẩn bị cùng anh nổ s.ú.n.g b.ắ.n Hà Sơn, phản ứng của cô ấy rất nhanh và b.ắ.n lại chuẩn, không giống như một người lính chỉ tham gia huấn luyện đặc biệt một năm.
Mà lại giống như một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm!
“Uầy! Cậu nói xem, nếu em dâu biết cậu đang nghe ngóng tin tức của một nữ binh khác thì có cho cậu quỳ trên điều khiển từ xa nữa không?” Diệp Thành buồn bã hỏi.
DTV
“Sao anh biết tôi về nhà quỳ trên điều khiển?!” Lục Bắc Kiêu tức giận hỏi, giọng nói càng lớn hơn, để mọi người nghe thấy!
“Mẹ nó! Kiêu gia, danh tiếng rạng rỡ của cậu đời này! Bị hủy rồi, hủy rồi!” Phương Trác đang nằm ngủ cũng bật dậy chạy lại chỗ Lục Bắc Kiêu trêu ghẹo.
“Lục Bắc Kiêu, anh sợ chị dâu đến thế cơ à?!” Thời Vũ không nhịn được nên mới to gan hỏi.
Đối với Thời Vũ mà nói, Lục Bắc Kiêu chính là thần tượng của cô, cho nên cô muốn biết hết tất cả về anh!
Lục Bắc Kiêu vẫn cứ lạnh lùng như cũ, không nói một lời, trừng từng người, mỗi người một cái!
Trong đầu bây giờ toàn là hình ảnh Lục Bắc Kiêu quỳ trên điều khiển từ xa, Đại Ngốc che miệng, vừa lén nhìn anh, vừa cười.
“Trần Nhị Đản! Mẹ nó, cậu còn dám cười! Có bản lĩnh thì tìm được vợ bắt cậu quỳ trên điều khiển từ xa đi!” Lục Bắc Kiêu lấy mũ sắt xuống, đập cậu ta!
Từ đó về sau, giai thoại không sợ trời không sợ đất, đến Diêm Vương gặp phải cũng nể ba phần, duy chỉ có sợ vợ là không đổi của Lục Bắc Kiêu đã lan truyền ra cả đại đội…
−−−
Máy bay trực thăng bay cả một đêm, từ trên cao nhìn xuống, đường đi, thôn làng, tất cả đều chìm trong dòng nước lũ.
Tình hình lũ lụt còn nghiêm trọng hơn trên ti vi nói nhiều.
“Lúc đến nơi, chúng ta có chín người thì ba người một tổ! Chia ra hành động, cứu viện! Đối tượng mà mọi người cần phải giúp đỡ là những người đang trong tình trạng nguy hiểm, bất kể là ai! Bao gồm, chiến hữu của chúng ta, lãnh đạo, hay là nhân dân!” Lão Thái trầm giọng nói.
“Lãnh Dao, Lục Bắc Kiêu, Trần Nhị Đản! Ba người này cùng một tổ! Thời Vũ, Diệp Thành, Hà Phong! Ba người cùng một tổ! Phong Tranh, Phương Trác, Giang Hải, ba người, một tổ! Tôi phụ trách báo tin cho các cô cậu tới cứu viện!” Lão Thái nói.
Mỗi tổ đều phân một nữ binh, các cô đều là quân y, phụ trách phần cấp cứu.
Cả đội nhận lệnh.
“A Kiêu, cậu cùng Lãnh Dao, vừa vặn vào chung một tổ nha! Cô ấy vốn thực tập ở bệnh viện 301, không biết sao lại tham gia vào lần tuyển chọn đặc biệt lớn này! Cô gái này, chắc chắn là có tài!” Diệp Thành thúc thúc vào tay Lục Bắc Kiêu, thấp giọng nói.
“Kiềm chế lại chút đi, em gái của tôi cũng không phải hũ giấm chua nhỏ, mà là hũ giấm chua khổng lồ đấy! Nếu để nó biết được, cậu không phải sẽ bị…” Diệp Thành còn chưa nói hết câu, Lục Bắc Kiêu đã chỏ một cú vào n.g.ự.c anh ta!
“Mẹ nó, bị mù à?” Anh ta chẳng qua là thấy Lãnh Dao này không đơn giản, Diệp Thành khốn nạn kia đã nghĩ đi đâu rồi!
Khi đến nơi, bọn họ chia ra lên ba chiếc trực thăng khác nhau, đến những nơi khác nhau thực hiện công tác cứu nạn.
−−−
Cơn lũ như mãnh thú cứ đổ về hạ nguồn, mấy nạn dân đứng trên cao, nhìn thấy có một bé gái đang ôm lấy thân cây mà cái cây kia chẳng mấy chốc cũng sẽ bị nước cuốn cho bật gốc trôi đi mất, bé gái đã đói đến hoa mắt rồi, tay đã muốn buông cái cây ra.
Những người trên cao lo lắng la hét, bên dưới nước chảy xiết, họ không có dụng cụ cứu hộ nên không thể liều lĩnh nhảy xuống cứu bé gái!
Họ chỉ có thể tuyệt vọng nhìn đứa bé gái nhỏ nhắn sắp bị lũ nhấn chìm cùng với gốc cây!
“Ai cứu con gái tôi với… Cầu xin mọi người…” Mẹ của bé gái quỳ trên mặt đất, cố gắng lao xuống nhiều lần để cứu đứa trẻ, nhưng đã bị dân làng kéo lại, bà ấy mà xuống đó thì chẳng khác gì đi nộp mạng.
Ngay cả những chiến sĩ chống chọi với lũ lụt đã cố gắng tạo thành bức tường người để giải cứu họ, nhưng đều bị nước lũ đánh cho tan rã!
Máy bay trực thăng gầm rú bay lượn trên bầu trời, mọi người nhìn lên và thấy một người lính Giải phóng quân nhảy ra khỏi máy bay một cách dũng mãnh.
“Đứa nhỏ được cứu rổi! Con bé được cứu rồi!”
Đại Ngốc đầu đội mũ sắt, thân mặt đồ rằn ri, từ trên cao nhảy xuống.
Vừa ôm lấy bé gái, gốc cây đã bị lũ cuốn trôi, nguy hiểm quá!
Các nạn dân trên cao vỗ tay reo hò, mẹ bé gái vui mừng vì con mình được Quân giải phóng giải cứu.
Cậu nhóc Đại Ngốc này trước đây rất sợ độ cao, khi được chọn làm lính đặc nhiệm suýt chút nữa bị đánh rớt vì không qua được dây, sau này khi thi lại thì chính xác là bị đạp xuống luôn. Lục Bắc Kiêu vừa kéo dây lên, vừa nhớ lại.
Cả cô bé và Đại Ngốc đã vào cabin an toàn, Lãnh Dao ngay lập tức kiểm tra và sơ cứu cho cô bé bị ngất xỉu.
Bằng cách này, họ luôn túc trực 24/24 để thực hiện những cuộc giải cứu khó khăn, không ngủ, cũng không nghỉ ngơi!
——
Diệp Kiều mấy ngày nay cũng không được nhàn rỗi, cô đang mang hàng cứu trợ đến vùng thiên tai theo từng đợt, cô cũng thức trắng.
“Giám đốc Diệp, cuối cùng chị cũng về rồi!” Diệp Kiều vừa mới trở lại công ty, mệt đến mức chỉ muốn uống nước thì Tiểu Mễ liền đi tới.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, em đi rót cho chị cốc nước trước rồi nói!” Tiểu Mễ bình tĩnh nói.
Cô ấy lập tức đi rót nước, sau đó đưa tờ báo cho Diệp Kiều xem: “Giám đốc, bạn tốt của chị, Tô Mục, có liên quan đến việc gian dối trong quyên góp!”
Mẹ nó, có nhầm không vây?!
Diệp Kiều vừa uống nước vừa xem tin tức trên báo, chắc chắn là có kẻ muốn vu oan giá họa! Người càng nổi tiếng thì càng nhiều thị phi, chuyện này xảy ra như cơm bữa trong làng giải trí.
Sau khi đọc tin tức, cô thấy chuyện này muốn mặc kệ cũng không được, vì nó cũng có liên quan đến cô.
Theo tin tức được đưa, không có bất kì một tổ chức nào nhận được số tiền mười vạn nhân dân tệ mà Tô Mục nói quyên góp, người đại diện của anh ta nói, khoản này được quyên góp cho tổ chức “Người một nhà” mà một trong những người sáng lập ra tổ chức “Người một nhà” này lại là Diệp Kiều.
Mặc dù người đại diện của Tô Mục đã cho xem biên lai quyên góp nhưng anh ta vẫn bị tình nghi.
Có người tung tin trên mạng rằng Tô Mục có quan hệ thân mật với Diệp Kiều của “Người một nhà”, lần này bọn họ lợi dụng danh tiếng của Tô Mục nhằm mục đích lừa dối.
Mẹ nó, cái gì mà vạch trần chứ, bọn họ đúng là đen đủi mà!
Nửa tháng nay, Diệp Kiều đến vùng thiên tai, mệt gần chết, kết quả là, vừa về đã bị người ta vu oan là lừa dối!
“Lục Tiểu Cổn, nói cho mẹ biết, người này là nhằm vào mẹ hay là nhằm vào chú Tiện Tiện của con?” Diệp Kiều xoa xoa thái dương, hỏi.
“Diệp Kiều, con không giúp người, người tự mình giải quyết đi!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.
Diệp Kiều im lặng.
Cô không còn cách nào khác là rửa mặt, một lúc sau, cô nhận được một cuộc điện thoại từ Bờm Sư Tử Tiện Tiện. Mấy ngày nay không thấy Diệp Kiều trong thị trấn, anh ta cũng sốt hết cả ruột.
“Tiện Tiện, chúng ta quan minh chính đại, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng! Chuyện này chị đây sẽ trả lại trong sạch cho cậu, mẹ nó, chị đây vẫn muốn làm cho rõ ràng!” Làm người tốt thật sự rất khó, mệt gần chết, còn bị người ta nghi ngờ! Lần này, đừng nói là mười vạn nhân dân tệ, Tiện Tiện góp hai mươi vạn cũng không màng! Tuy nói anh ta cần thanh danh, nhưng dù sao thì cũng lo cho tấm thân trước, ở thời đại này, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?!
Chưa kể đến cô, mỗi lần đi tới vùng thiên tai, đưa vật tư thì thôi không nói chứ đưa tiền mặt thì toàn mười vạn mười vạn trở lên, còn đưa tận tay cho những nạn dân nữa, đó cũng toàn là tiền riêng của cô!
“Cứ vậy đi, ba ngày sau mở buổi họp báo! Chị đây sẽ giúp cậu làm rõ chuyện này! Cậu không cần lo lắng! Đương nhiên, tôi không phải vì cậu, mà là vì chính tôi!” Diệp Kiều nói cho Tiện Tiện bớt lo lắng, nói xong liền cúp luôn.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Kiều Thiêm còn đang ở chỗ cứu hộ, để anh tranh thủ thời gian ghi hình, chụp ảnh, cho có thêm chứng cứ, trước giờ, bọn họ cũng làm nhiều việc tốt nhưng chưa phải quay phim chụp hình gì như bây giờ!
−−−
“Diệp Kiều đáng c.h.ế.t kia nhất định sẽ chụp hình, quay phim lại cho mà xem! Cô ta chắc chắn sẽ làm như vậy, các cậu làm sao làm đừng để cô ta đạt được mục đích!” Bên trong ô tô, cô gái đeo kính râm, đội nón rộng vành đang phân phó thủ hạ của mình.
“Vâng, thưa tiểu thư!” Thủ hạ đứng ở cửa xe đã nhận lệnh, lập tức đi hành động.
“Diệp Kiều khốn khiếp! Lần này để xem cô làm sao đấu lại tôi?!” Người phụ nữ hung ác nói, rồi gọi điện thoại cho phóng viên giải trí vạch trần.
Ngày hôm sau, nhiều chuyện của Diệp Kiều cùng Bờm Sư Tử Tiện Tiện bị vạch trần, hơn nữa đều là các tài liệu mật.
Diệp Kiều nhìn những gì tin tức đưa, chỉ cảm thấy người đứng phía sau chắc chắn là bọn họ, nếu không thì, mẹ nó, ai dám đụng vào cô?! Ai không biết cô có bối cảnh không tầm thường? Ai không biết cô là cháu dâu nhà họ Lục!
Chẳng lẽ là kẻ thù trước kia của cô?
Lý Vận?
Cô ta và Thẩm Hi Xuyên đã bị Lục Bắc Kiêu đuổi khỏi thành phố J rồi, chắc chắn không về được.
Hay là Cổ Tuyết Yến?
Không phải ngồi tù rồi à!
Vợ chồng Cố Trường Phong lại càng không thể, sau khi bọn họ rút vốn thì đem vốn đầu tư lung tung đâu đó, hiện tại đã phá sản!
Tần Lan thì sao?
Không, bà ta cũng ở trong tù mà!
Vậy rốt cuộc là ai?!
Lục Tiểu Cổn không cho cô một chút gợi ý nào, chắc đang thử thách cô, hay nó muốn đi đầu thai chuyển thế, nên không giúp đỡ hay bảo vệ cô gì cả…