Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:30
Lượt xem: 10
Chương 415:
Tiểu tử thối!
Chiếc xe thể thao chạy chậm đến mức cản trở dòng xe cộ phía sau!
Cũng không biết Tiện Tiện giờ ra sao rồi, nhưng chỉ chắc một điều là, bây giờ anh ta rất thảm!
Tiếng còi xe lại vang lên, nhưng Diệp Kiều không thèm nhìn lấy một cái! Anh tưởng rằng khi anh bóp còi xe, thì cô chạy về phía anh vẫy đuôi như chó Kinh Ba sao?!
Nằm mơ đi!
Cách đó không xa có một cây cầu vượt, Diệp Kiều hừ lạnh một tiếng, này thì theo!
Cô tăng tốc độ, tới gầm cầu vượt, ngay lập tức leo lên cầu thang.
Lục Bắc Kiêu tức giận vỗ tay lái, mất mười phút đồng hồ mới tìm được chỗ đậu.
Ngoài đường đã là nửa đêm, anh đi mấy vòng lớn, cuối cùng cũng tìm thấy cô đang ở trên cầu vượt, đứng dựa vào lan can, sững sờ nhìn dòng xe cộ qua lại!
Anh không thể nhịn được nữa, đi đến sau lưng cô, anh ôm chặt lấy cô: “Tiểu nha đầu này, chơi trốn tìm với anh sao?!”
“Còn dám nói không gả cho anh! Em hù dọa ai vậy? Chúng ta đã đi đăng kí kết hôn mất rồi! Em mất trí nhớ đấy à?” Từ phía sau, anh ôm chặt eo cô, áp cằm mình lên trán cô.
Diệp Kiều không thèm nhúc nhích, đứng im đó không nói lời nào!
Nhìn thấy phản ứng của cô, Lục Bắc Kiêu lập tức trở nên căng thẳng, anh xoay người cô lại, Diệp Kiều cúi đầu xuống, giống như một cô bé, không nói gì, tức giận với anh.
Cô gái này đã từng mắng anh, đánh anh, chạy trốn anh, cầu xin anh tha thứ, chứ chưa bao giờ như hôm nay cả, chiến tranh lạnh với anh!
Bây giờ nên làm sao mới phải đây?!
“Nha đầu àm anh thực sự không hiểu, cuối cùng là em tức giận chuyện gì? Người nên tức giận là anh mới phải chứ? Bây giờ mỗi lần nghĩ đến chuyện ngày hôm đó là anh vô cùng sợ hãi rồi, em có hiểu không? Không cho em giận nữa, mình về nhà đi!” Anh trầm giọng nói, bàn tay nắm lấy tay cô, dắt cô đi.
Diệp Kiều vẫn không nói, lẳng lặng đi theo anh.
Anh đưa cô lên xe thể thao, vừa mở cửa muốn bế cô lên, nhưng cô lại mở cửa sau rồi leo
thẳng lên!
Cô vẫn im lặng không nói một lời!
Anh đành phải lái xe, cô ngồi ở ghế sau, trong xe không có đèn, nhìn không ra cô đang làm gì!
“Bảo bối, đừng giận, em có đói không? Anh ơi, anh dẫn em đi ăn món hầm nhé? Anh biết ở thành phố J này có rất nhiều nhà hàng lâu đời, rất ngon!” Vẫn là nên thử dỗ dành cô một chút! Anh vừa lái xe, vứa liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng nói.
Diệp Kiều còn chưa ăn tối, cô khẽ nuốt nước bọt.
Vẫn không nói, cô quyết định tiếp tục lạnh nhạt với anh!
Cô đã quyết định thay đổi chiến lược, xem xem có trị được anh hay không!
“Bảo bối không nói lời nào thì coi như bảo bối đã nhận lời anh rồi vậy!” Lục Bắc Kiêu lại nói.
Lục Bắc Kiêu sinh ra và lớn lên ở thành phố J, chỗ nào ăn ngon chơi vui làm sao mà anh không biết được?
Tiệm ăn Con Ruồi, cái tên đã nói lên tất cả, trong tiệm có rất nhiều ruối, điều kiện vệ sinh không tốt lắm, tiệm cơm lại nhỏ nhưng đồ ăn thì lại rất ngon, bọn họ mới ngồi một lúc thôi mà đồ ăn đã lên gần hết, Lục Bắc Kiêu lấy giấy lau chén đũa cẩn thận, sau đó trán lại bằng nước sôi, đổ đi rồi giúp cô rót một chén nước đậu xanh.
Diệp Kiều vẫn không nói chuyện, chỉ ăn trong im lặng.
Bên ngoài có mùi đậu phụ thối, cô đứng dậy định đi ra ngoài, anh vội vàng đi theo, bịt mũi lại: “Em muốn ăn gì, anh đi mua cho!”
Diệp Kiều đứng ở cửa tiệm ăn, chỉ vào quầy đậu phụ bốc mùi nằm đối diện.
! ! !
“Thứ đó hôi thối, mất vệ sinh quá nên đừng ăn! Ngoan nào!” Anh vừa nói vừa bịt mũi.
Diệp Kiều không nói chuyện, gạt anh ra, định tự mình đi mua.
“Được rồi, được rồi! Anh đi, anh đi, trở về ngồi đi!” Mẹ nó, từ nhỏ tới lớn anh ghét nhất là thứ này, món gì mà thối kinh khủng, ngon chỗ nào chứ?!
Nhưng không có cách nào, để lấy lòng vợ yêu thì anh vẫn phải bịt mũi đi mua!
Diệp Kiều thấy Lục Bắc Kiêu che mũi đi đến quầy đậu hũ thối khiến cô không nhịn được cười, sợ lộ tẩy nên cô phải quay lưng lại điều chỉnh cảm xúc một chút. Cô có thể tinh tường nhớ kĩ, kiếp trước anh ghét nhất là món đậu hũ thối này, có thể nói món này chính là kẻ thù của anh!
Có lần cô mua món này về nhà ăn, chỉ ngồi trong sân ăn thôi mà đã bị anh mắng cho một trận, bắt cô đánh răng cả trăm lần!
“Tên nhóc này, đã sợ mùi thối còn muốn mua à? Tự ngược đãi chính mình đấy à?” Bác gái bán đậu hũ thối thấy vậy nên trêu anh vài câu, thấy bộ dạng chán ghét của anh liền cảm thấy buồn cười.
“Bác gái à, là vợ con muốn ăn cho nên thối tới mấy con cũng phải cố nhịn mà đi mua.” Lục Bắc Kiêu không một chút ngại ngùng mà nói.
Bác gái vội vàng chuẩn bị: “Được rồi, được rồi, người chồng tốt, lại đây, ta thêm cho vợ cậu hai miếng!”
−−
Nhìn Diệp Kiều say sưa ăn đậu hũ thối một cách ngon lành, Lục Bắc Kiêu cố gắng kìm nén sự bực bôi, mẹ nó, lúc ở trường quân sự, chó ăn để thừa, nước rửa chén… đều nếm qua hết rồi, duy chỉ có món đậu hũ thối này là thực sự không thể ngửi nổi!
Diệp Kiều ăn không hết, ăn bốn miếng là no rồi, còn lại tám miếng cô đẩy lại trước mặt anh.
Không thể lãng phí đồ ăn, không phải sao?!
“Ăn không hết thì vứt đi!” Anh cầm lấy hộp đậu hũ thối, định ném vào sọt rác, ngước lên thì thấy Diệp Kiều đang trừng trừng nhìn anh.
“Em muốn anh ăn à?” Anh nhìn biểu hiện trên mặt cô, so với việc muốn ám sát chồng thì ánh mắt này còn đáng sợ hơn.
Mặt Diệp Kiều không thay đổi, gật gật đầu.
!!!
DTV
Tiểu nha đầu này, cố tình làm khó dễ anh đây mà!
“Bảo bối, mình thương lượng chút đi…” Nói còn chưa dứt cô, cô đã đứng dậy quay đi, sắc mặt vẫn vậy.
“Được được được, anh ăn! Anh ăn!” Lục Bắc Kiêu vội vàng nói, nín thở lấy hơi, anh cầm từng miếng từng miếng lên bỏ vào miệng.
Anh ăn tươi nuốt sống mấy miếng đậu hũ này, nuốt xong anh vội vàng uống nước ừng ực!
Diệp Kiều đang cười thầm trong lòng, hai tay đưa lên thành hình chữ V.
−−−
Bọn họ trở về tứ hợp viện, vừa về tới cửa là Lục Bắc Kiêu đã bay thẳng vào nhà để đánh răng, còn muốn kéo cô đi cùng, nhưng Diệp Kiều lại hất tay anh ra.
Cô qua phòng khách mở ti vi xem, không thèm để ý tới anh nữa!
Một lúc sau, anh đã đánh răng xong, liền đi tắm, thay áo ba lỗ màu đen, quần đùi, cô đang ngồi xem ti vi trên ghế sô pha trong phòng khách, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
“Bảo bối, ngoan, em không nhìn à, cảnh xuân một khắc, đáng giá ngàn vàng…” Anh vừa nói vừa định cầm điều khiển thì bị Diệp Kiều giật lại.
Lục Bắc Kiêu đứng trước mặt cô, che tầm mắt của cô, không cho cô xem ti vi nữa: “Xem ti vi thì có gì thú vị hơn anh đâu! Đừng xem nữa, đi ngủ với anh đi!”
Anh đây là đang quyến rũ cô đấy à!
Diệp Kiều trừng mắt, liếc anh một cái, gạt người anh qua một bên tiếp tục xem ti vi, trên màn hình đang chiếu phim “Tân bạch nướng tử truyền kỳ” mà cô thích xem nhất.
Nha đầu này, cứ dán mắt vào màn hình ti vi, không thấy người sống đang đứng sờ sờ đây à!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-415.html.]
Lục Bắc Kiêu đành phải đứng né qua một bên, thò tay tắt thẳng ti vi luôn!
Diệp Kiều cầm điều khiển từ xa trên tay, đang muốn mở lại, anh lại đứng chắn ở chỗ tiếp thu tín hiệu, cô làm cách nào cũng không mở được, tức quá cô liền ném điều khiển từ xa rồi đứng bật dậy: “Lục Bắc Kiêu, anh thật là! Anh đúng là đồ xấu xa mà! Đứng trước mặt nhiều người như vậy mà anh dám đánh vào m.ô.n.g em, còn ra thể thống gì nữa chứ?!”
“Trong đó còn có mấy đội viên nữ! Mấy đội viên nữ yêu thích anh! Anh đừng tưởng em không biết! Trước mặt các cô ấy mà anh lại đánh vào m.ô.n.g em, em còn mặt mũi nào nữa! Sau này sao em dám nhìn mặt bọn họ nữa!” Cô chống nạnh, lớn tiếng mà rống lên.
Khí thế hung hăng này rất giống con sư tử con xù lông nha!
Lục Bắc Kiêu ngược lại cảm thấy vui vẻ vô cùng, cười cười nhìn cô, thấy anh cười, lòng cô càng tức giận!
“Anh đừng có tới đây!” Cô nắm gối ôm lên, đập thẳng về phía anh!
Cái gối đập vào người anh, anh không né mà cũng không thấy đau, tiếp tục đi về phía cô, Diệp Kiều lại tiếp tục túm lấy mấy cái gối kia đập vào người anh từng cái từng cái một!
Chỉ một lúc sau đã có vài cái gối nằm rải rác trên sàn phòng khách, anh đã bước tới ghế sô pha rồi, Diệp Kiều ngồi trên ghế sô pha khua tay khua chân tán loạn để tránh anh.
“Bảo bối à, cẩn thận một chút, coi chừng ngã đó!” Anh cười cười nhắc nhở cô.
“Lục Bắc Kiêu! Đứng lại đó! Đừng nhúc nhích! Anh mà cử động một cái là em ngã cho anh xem!” Thật sự không có gì để uy h.i.ế.p anh nên cô đành lấy sự an toàn của mình ra uy h.i.ế.p anh vậy.
Dáng người cao lớn vững chãi của người đàn ông đứng đó, nheo mắt, nhếch khóe môi nhìn cô gái nhỏ bày đủ trò nghịch ngợm!
“Bảo bối à, đừng nhúc nhích nữa, cẩn thận, đừng để ngã!” Giọng điệu của anh đầy vẻ cưng chiều.
Diệp Kiều đứng trên ghế sô pha, cao hơn anh, khí phách hiên ngang, hai tay chống nạnh, bộ dạng vô cùng ngang ngược!
“Lục Bắc Kiêu! Anh nói xem anh đánh vào m.ô.n.g em trước mặt nhiều người như vậy có sai hay không?! Em không phải là một đứa trẻ ba tuổi! Em là một phụ nữ 3… 21 tuổi rồi! Em với anh vợ chồng bình đẳng” Xém chút nữa là cô nói ra số tuổi của kiếp trước, vừa nói cô vừa nhìn chằm chằm anh, tỏ vẻ tức giận.
“Anh không sai nha!” Lục giáo quan giữ rất vững quan điểm: “Bảo bối, chuyện gì chứ chuyện này là anh không nhận sai đâu, đương nhiên là em có thể giận anh! Những chuyện như này tốt nhất là sau này không nên tái diễn nếu không anh sẽ đứng trước mặt nhiều người hơn đánh cho m.ô.n.g em nở hoa luôn! Như vậy em mới nhớ dai được!”
! ! !
Diệp Kiều không nói nên lời, cô nhảy khỏi ghế sô pha: “Lục Bắc Kiêu, em không muốn sống cùng anh nữa đâu! Bây giờ em sẽ thu dọn đồ đạc về nhà ngoại!”
Anh lao tới ngay lập tức, ôm lấy vòng eo thon thả của cô: “Ngoan nào, anh để cho em phạt lại được không? Nhưng mà anh không có nhận sai đâu đấy, chuyện này là em sai mà!”
Chiều chuộng thì chiều chuộng, nhưng mà về nguyên tắc thì anh vẫn phải giữ vững lập trường của mình.
“…” Diệp Kiều.
“Bảo bối, anh đứng im cho em phạt để em nguôi giận nha!” Anh dịu dàng dỗ dành.
Diệp Kiều quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh: “Anh bị phạt một năm không được động vào em!”
“Vậy thôi em g.i.ế.c anh luôn đi, chờ xíu anh qua phòng lấy s.ú.n.g cho!” Anh vừa nói vừa làm bộ đi qua phòng ngủ
Cấm dục anh, còn không bằng g.i.ế.c anh luôn cho rồi!
Diệp Kiều nhìn thấy điều khiển từ xa rơi trên mặt đất lúc này mới đi tới nhặt lên, mở ti vi lên, ti vi vẫn còn đang chiếu phim “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”.
Cô đặt điều khiển từ xa xuống đất: “Được rồi, không cấm dục anh cũng không sao, bây giờ anh quỳ lên cái điều khiển này đi, làm sao cho nó không được đổi kênh đấy!” Dù sao nếu cấm dục thì cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu mà!
! ! !
Mẹ nó, bọn Diệp Thành nói đúng mà!
Mấy ngày nay bọn họ đều ngăn cản không cho anh về nhà, bây giờ anh về đến nhà rồi thì tai họa ập đến, anh bị vợ phạt quỳ!
Lục Bắc Kiêu nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà, quỳ trên điều khiển từ xa đối với một người lính như anh mà nói thì đúng là trò trẻ con mà!
Anh quỳ xuống thật, giữ một khoảng cách nhỏ giữa đầu gối và các nút của điều khiển từ xa, giữ cho phần trên của mình thẳng, tất cả trọng tâm dồn vào ngón chân, làm như này đúng là khá tốn sức!
Diệp Kiều kéo một cái ghết đẩu tới, đặt một rổ hạt óc chó chưa bóc vỏ lên: “Xem anh rảnh rổi chưa kìa, bóc đi!”
Quân nhân Lục bị phạt quỳ lên điều khiển từ xa lại còn bị bắt bóc vỏ quả óc chó cho vợ!
Diệp Kiều ngồi bên cạnh vừa ăn quả óc chó, vừa xem ti vi, vừa giám sát anh, một lúc sau cô mới nhớ ra điều gì đó.
“Tèn ten tén ten! Hôm nay là ngày 31 tháng 7 năm 1998, hiện tại là 11 giờ tối rồi! Mau nhìn Lục Bắc Kiêu chồng tôi bị tôi phạt quỳ lên điều khiển từ xa a! Ha ha!” Chỉ trong chốc lát, Diệp Kiều đã chạy đên, trong tay cầm máy quay phim, vừa quay phim vừa nói. Những năm này chưa có điện thoại di động để quay nên cô đành dùng cái máy nhỏ nhắn này thôi!
! ! !
Một lúc lâu sau Lục Bắc Kiêu mới nhận ra vợ mình đang quay video mình lại, anh tức giận nhìn cô chằm chằm, muốn đứng dậy ngay lập tức!
“Lục Bắc Kiêu! Anh không được đứng dậy!” Diệp Kiều lập tức khiển trách, cô vừa đi vừa quay phim lại, cánh tay cô duỗi dài ra để ghi được cả mình.
Lục Bắc Kiêu hung hăng trừng mắt nhìn cô, nhưng mà lại không dám lên tiếng, cũng không dám đứng dậy, tiếp tục quỳ trên điều khiển từ xa một cách cam chịu, tay thì lột sạch vỏ óc chó.
“Hahaha...Chồng tôi cũng sợ tôi đó chứ! Tôi bảo anh làm cái gì anh đều làm cái đó! Quỳ trên điều khiển từ xa sao cho nó không làm đổi kênh! Chiêu này đủ sát thương nè! May mà anh ấy là quân nhân! Đàn ông bình thường chắc chắn là không thể làm được!” Diệp Kiều tiếp tục nói với vẻ đắc thắng, đi đến bên cạnh anh, máy ảnh tập trung vào đầu gối của anh và chiếc điều khiển từ xa trên mặt đất để quay được cận cảnh, sau đó là hình ảnh đẹp trai không chê vào đâu được của sĩ quan quân đội.
“Chồng, em muốn ăn óc chó!” Cô nói lớn, vừa mở miệng nhìn anh, Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn cô, ném hạt đã bóc vào miệng cho cô.
“Hừmmmm, ngon quá!”
“Nhân tiện kể luôn, chồng tôi đã bị tôi trừng phạt bằng cách cho anh ấy ăn món đậu phụ thối mà anh ấy ghét nhất! Vẻ mặt của anh ấy khi ăn món đậu phụ thối này vô cùng buồn cười.” Diệp Kiều tự hào nói tiếp.
Lục Bắc Kiêu tức giận trừng mắt nhìn cô: “Diệp Kiều! Đủ rồi! Em ghi lại cái này làm gì vậy hả?!”
“Lần sau anh mà còn ăn h.i.ế.p em, em sẽ chiếu đoạn video này cho mấy người anh em của anh xem, à còn cho mấy nữ sĩ quan chỗ anh xem nữa!” Diệp Kiều bướng bỉnh nói.
“Em dám?!” Quân nhân đang quỳ ở đó vô cùng tức giận, nếu bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này, chẳng phải thanh danh cả đời của anh sẽ bị hủy hoại trong một nốt nhạc hay sao?!
“Anh biết mất mặt rồi à? Sao lúc trước anh đánh vào m.ô.n.g em trước mặt nhiều người như thế không nghĩ đến em cũng mất mặt?! Anh phạt em thì giờ em phạt lại anh!”
“…” Lục quân nhân nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mắt, ngày mai em không muốn rời giường đúng không!
“Sau này em sẽ đem đoạn ghi này cho con chúng ta xem!” Diệp Kiều lại nói, nhưng hiện tại Lục Tiểu Cổn chắc đã xem rồi đúng không? A ha ha…!
Lục Tiểu Cổn, nhìn xem, mẹ của ngươi có khí phách không?! Nhìn người cha anh hùng của con xem, bây giờ ngoan ngoãn biết bao!
“…” Lục Tiểu Cổn: “Diệp Kiều thối, đừng có đắc ý, lát nữa có người phải khóc cho mà xem!”
“Chồng, lưng của anh bị cong rồi, giữ thẳng đi!” Diệp Kiều ngồi trên sô pha, vừa ăn óc chó, vừa giám sát việc ghi hình.
Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đang quay phim!
Anh không biết rằng có thể nhiều năm sau vào một ngày nào đó, khi anh vô tình xem lại được đoạn video này, nhìn thấy cô gái hoạt bát đáng yêu này, sẽ vô tình đau lòng đến rơi nước mắt…
Khi bộ phim đang đến khúc cao trào, cô đành phải đặt máy quay lên kệ đỡ, tiếp tục ghi hình anh, còn mình thì chăm chú xem ti vi và ăn óc chó.
Nhìn thấy Hứa Tiên đi vào tháp Lôi Phong muốn gặp Bạch nương tử bị nhốt bên trong, Diệp Kiều cảm động rơi nước mắt, cô khóc bù lu bù loa lên, óc chó cũng chẳng buồn ăn nữa, Lục Bắc Kiêu im lặng nhìn cô, Hứa Tiên này nhìn cứ yểu xìu như con gái, có gì đâu mà mê mẩn vậy?!
Anh chưa từng thấy cô khóc đến đau lòng như vậy.
Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Nào, ngoan, đừng khóc nữa, đó là phim thôi, diễn thôi, không nhìn nữa không nhìn nữa, Hứa Tiên này vẫn là một cô gái diễn mà!”
“Đáng ghét!” Cô biết anh đang dỗ ngọt mình, nghe cô nói, anh mất hứng liền tắt TV, đứng dậy không quỳ trên điều khiển nữa!
“Em còn chưa xem xong mà!” Diệp Kiều bực bội nói.
“Muộn rồi, đừng xem nữa, đã đến giờ đi ngủ rồi!” Anh lập tức bế cô lao về phía phòng ngủ.
“Lục Bắc Kiêu! Thả em xuống mau!” Vừa nói dứt câu, cô đã bị anh ném lên chiếc giường lớn mà một năm qua anh với cô chưa được ngủ cùng, thân thể cường tráng của anh lập tức quay qua đè lên người cô: “Bảo bối, em thì hả giận rồi, còn anh thì chưa hết giận đâu!”
Anh ôm lấy khuôn mặt còn giàn giụa nước mắt khi nãy của cô, hung tàn nói.