Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 413

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:27
Lượt xem: 14

 

Chương 413:

Phan Linh này không ác không làm, luận về công về tư cô ta đều đáng chết!

“Đừng, đừng g.i.ế.c tôi!”

“Phan Linh, cô nên c.h.ế.t từ lâu rồi!”Giọng nói lãnh khốc như đến từ địa ngục vang lên, Phan Linh nhìn anh, không tự chủ lắc đầu.

“Không, không không không… tôi, tôi còn có rất nhiều thứ chưa giao ra, đừng, đừng g.i.ế.c tôi!” Giờ đây Phan Linh thật sự đã lĩnh hội được cái gì gọi là cận kề cái chết!

Lục Bắc Kiêu giống như không thấy, ngón trỏ đã đặt trên cò súng, tình cảnh thế này, trong mắt Phan Linh biến thành cảnh quay chậm, không gì đáng sợ hơn…

“Đừng g.i.ế.c tôi! Kho vàng kia có mai phục!” Phan Linh hét lớn, ý đồ muốn lấy điểm cuối cùng trao đổi tính mạng cô ta, cô ta không muốn chết!

Thế nhưng, Lục Bắc Kiêu g.i.ế.c người quyết đoán vẫn hung ác bóp cò, tay trái của anh đồng thời nâng lên, vào lúc viên đạn xuyên qua đầu Phan Linh, bàn tay to lớn của anh che đôi mắt của Diệp Kiều lại.

Để tránh vợ yêu của anh bị cảnh tượng đẫm m.á.u nhuộm bẩn đôi mắt, hoặc là bị dọa sợ.

Tiếng s.ú.n.g vang lên chấn động màng nhĩ, Diệp Kiều cũng không thấy được gì, lúc này, chỉ cảm thấy cơ thể mình được anh ôm vào lòng, cô xoay người qua, giờ anh mới thả tay xuống: “Ngoan, lên xe đợi anh!”

Diệp Kiều không nhịn được xoay người nhìn một cái, Phan Linh ác độc đáng hận kia đã ngã trên mặt đất!

Lục Bắc Kiêu kéo mở cửa xe đặc cảnh, hai tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng: “Anh Kiêu! Mau đi chi viện bên nhóm Diệp Thành đi, lời Phan Linh nói là thật đó!”

Cô chắc như đinh đóng cột nói.

Bởi vì, Lục Tiểu Cổn nói cho cô dó.

Cô nói thẳng ra như thế, lời ra khỏi miệng mới nghĩ đến gây ra sự hoài nghi của anh.

Lục Bác Kiêu sững sờ, tình hình cấp bách, anh không nghĩ nhiều, anh đã trang bị vũ trang toàn bộ, ngón tay trỏ và ngón giữa tay phải cùng chỉ vào huyệt thái dương rồi giãn ra, hướng về cô gái xinh đẹp động lòng người trên xe làm một động tác chào theo nghi thức quân đội một cách đẹp trai.

Anh đóng cửa xe lại.

Diệp Kiều bị động tác này của anh đánh động!

Người đàn ông của cô thật cmn đẹp trai!!!

Cô trọng sinh đã ba năm rồi, tuy gặp nhau ít cách biệt nhiều, thời gian ở bên nhau thật sự một đôi tay một đôi bàn chân cũng đếm đủ, nhưng lần nào thấy anh, cũng như lần đầu được nhìn thấy anh sau khi trọng sinh, bối rối rung động.

Hà Sơn đắc ý đi về phía trước, mắt đang nhìn sơn động đã ở ngay trước mắt!

Trùm ma túy như hắn ta thật sự không kiêng nể gì cả, không sợ hãi gì sao?

Đương nhiên không phải!

Không có ai sợ c.h.ế.t hơn hắn ta! Suy cho cùng, s.ú.n.g đang ghim vào đầu và thắt lưng của hắn ta!

Phần tử cực ác như vậy, sẽ luôn để lại cho mình con đường lui!

Mắt thấy họ muốn đi vào vòng mai phục hắn ta đã thiết lập sẵn, Hà Sơn càng ngày càng đắc ý trong lòng, khắp vùng đất phía trước đều là mìn!

“Ở ngay đằng trước!” Hà Sơn xoay người, nhìn năm người lính đặc chủng nói.

“Đi mau! Đừng có phí lời!” Diệp Thành lạnh giọng cảnh cáo nói.

Lúc này, phía sau họ không xa truyền đến giọng của Lãnh Dao: “Đội trưởng!”

Năm tên huyết lang lập tức dừng bước.

“Sao các người không đi nữa? Đi đi!” Hà Sơn thấy họ không đi nữa, trong lòng sốt ruột thúc giục.

Lục Bắc Kiêu và ba người lính nữ đã đuổi đến!

Hà Sơn thấy Lục Bắc Kiêu, hận ý trong lòng lên men.

“Đại Ngốc! Thăm dò địa hình!” Lục Bắc Kiêu đi qua, híp mắt nhìn đồng cỏ hỗn tạp phía trước, nói với Đại Ngốc.

Theo kinh nghiệm của anh, có lẽ phía trước là một bãi mìn!

Đại Ngốc lập tức đi lên, chưa đến một lúc đã phát hiện ra kíp nổ mìn trong đồng cỏ.

Cái bẫy của mình thiếp lập đã bị phát hiện, gương mặt Hà Sơn lại thay đổi, lúc này chỉ có một con đường chết! Hắn ta cắn răng, tư thế như định xông qua bãi mìn, nếu là như vậy, kíp mìn nổ tung, mấy tên lính thối tha này cũng sẽ bồi táng theo hắn ta!

Hà Sơn đột nhiên tăng nhanh bước nhanh muốn chạy về phía bãi mìn, lúc này, tiếng s.ú.n.g vang lên!

Lục Bắc Kiêu nổ một phát s.ú.n.g b.ắ.n vào bắp đùi của Hà Sơn, Hà Sơn ngã trên mặt đất, đau đến cắn răng, nhưng hắn ta vẫn muốn đi làm nổ tung bãi mìn, cật lực bò về phía trước, Lục Bắc Kiêu đi lên theo, anh lại b.ắ.n một phát nữa, nhắm vào mu bàn tay hắn ta, lúc này cơ thể Hà Sơn co quắp, không còn sức bò tiếp.

“Đứa cháu trai này, muốn đồng quy vu tận với chúng ta à!” Diệp Thành lên tiếng nói.

Lục Bắc Kiêu ở trước mắt Hà Sơn, nửa ngồi xổm: “Chỉ dựa vào tên cặn bã như mày, còn muốn tụi tao bồi táng theo mày sao?”

DTV

Anh chế giễu nói.

“A Mộc, cho tao một viên thống khoái, b.ắ.n tao một phát c.h.ế.t đi!” Hà Sơn đau đến đổ mồ hôi lạnh, m.á.u tươi chảy ra nơi miệng vết thương, hắn ta trừng mắt nhìn Lục Bắc Kiêu, lớn tiếng nói.

“Loại súc sinh như mày, nên bị đau đớn đến chết!” Lục Bắc Kiêu u ám nói, nói đoạn lại b.ắ.n Hà Sơn thêm một phát.

Đây vẫn là lần đầu ba người lính nữ tham gia thực chiến, s.ú.n.g thật đạn thật!

Cũng là lần đầu thấy được tà khí của Kiêu Thần, chả trách lại nói tên côn đồ hung thần cực độ cũng sẽ gọi anh là ngài Diêm Vương! Hà Sơn này có thể bị đau đớn đến c.h.ế.t rồi!

“Ba người các cô trông chừng hắn ta! Đại Ngốc dẫn đường, chúng ta đi băng qua đó!” Lục Bắc Kiêu đứng dậy, chỉ huy nói.

Tổ Huyết Lang, sáu thành viên rất nhanh đứng thành một hàng, dưới sự dẫn dắt của Đại Ngốc có kinh nghiệm quét mìn phong phú, dè dặt cẩn thận, xuyên qua bãi mìn, phía trong rừng già núi sâu, chuyên gia gỡ mìn không thể đến được, quay đầu lại, vẫn do Đại Ngốc gỡ từng hàng mìn.

Rất nhanh, họ thuận lợi thông qua bãi mìn tùy lúc có thể đạp lên kíp nổ.

“Các, ba người các người là lính nữ?” Hà Sơn nghe thấy giọng nói, hỏi ba người lính nữ đeo mặt nạ đen.

Ba người họ không ai nói chuyện, lãnh khốc đứng đấy, s.ú.n.g ngắn trong tay từng người đều nhắm vào Hà Sơn!

“Các cô gái tốt, làm lính gì chứ, sống vừa mệt vừa bỏ mạng, các cô thả tôi ra hoặc là đi theo tôi, tôi dẫn các cô đi hưởng thụ vinh hoa phú quý, được không?” Hà Sơn nhịn đau, dụ dỗ ba người lính nữ.

“Đi với mày? Theo mày gặp Diêm Vương sao? Trùm ma túy như mày xuống địa ngục chỉ xứng vào chảo dầu! Còn vinh hoa phú quý!” Thời Vũ nhạo báng nói.

Một chân đạp lên đầu của Hà Sơn!

Sơn động nơi xa vang lên tiếng súng.

“Tổ trưởng họ có nguy hiểm!” Phong1 Tranh nói chuyện, mã hiệu gọi là Phong2 Tranh, cô ấy kích động định xông qua đó.

*Phong1 Là 封, Phong2 là 风

Bị Lãnh Dao kéo về ngay lập tức: “Bĩnh tĩnh chút! Nhiệm vụ của chúng ta chính là trông chừng hắn ta cho tốt! Tổ trưởng họ sẽ không xảy ra chuyện đâu!”

Lãnh Dao lạnh lùng nói.

“Thuốc nổ trong sơn động kia chất thành từng tấn từng tấn đó, hahaha…” Hà Sơn cố ý kích thích họ nói, ý đồ muốn khích họ đi qua chi viện cho nhóm Lục Bắc Kiêu, hắn ta nhân cơ hội bỏ trốn!

“Mày đi c.h.ế.t đi!” Lãnh Dao nói, phần đuôi s.ú.n.g ngắn b.ắ.n lên đầu Hà Sơn, Hà Sơn bị b.ắ.n ngất xỉu!

Trong sơn động, lính đánh thuê của Hà Sơn đang mai phục, trấn ở kho vàng của hắn ta, tổ Huyết Lang sau khi tiến vào, nhanh chóng đọ s.ú.n.g với họ, tác chiến bằng hỏa lực!

Rất nhanh, tất cả côn đồ bị họ b.ắ.n c.h.ế.t từng tên, họ cũng tìm được kho vàng của Hà Sơn, thỏi vàng có khi thành mấy tấn!

“Đây đm trực thăng phải vận chuyển mấy chuyến đây!” Phương Trác cảm khái, sáu người Huyết Lang nhanh chóng rời khỏi động!

Họ men theo đường cũ mà về, lúc sắp băng qua bãi mìn, họ thấy bóng dáng Hà Sơn bò đến đó!

Thì ra Hà Sơn giả ngất!

Xa xa, Lục Bắc Kiêu thấy bóng dáng màu trắng đi trong đồng cỏ, là Diệp Kiều!

“Nằm sấp xuống!”

Diệp Thành la to.

Tất cả mọi người đều trông thấy Hà Sơn, toàn bộ nằm sấp xuống, ngay cả Diệp Kiều cũng nằm xuống cái mương bên cạnh, tuy nhiên, cô không hề biết tại sao phải nằm sấp xuống!+

Nhưng Lục Bắc Kiêu lại chạy qua bãi mìn, mà đối diện, Lãnh Dao cũng nhanh chóng chạy đến, hai người gần như cùng lúc ngồi xổm xuống, b.ắ.n Hạ Sơn!

Luc tay của Hà Sơn chạm đến kíp nổ, trực tiếp bị hai người họ b.ắ.n bay ra ngoài!

Tất cả những người khác không dám động dậy nằm đó, đợi chờ thật lâu cũng không nghe thấy âm thanh phát nổ!

Chệt tiệt!

Giật mình một trận!

Tay Hà Sơn trong lúc suýt chút chạm được kíp nổ bị Lục Bắc Kiêu và Lãnh Dao nổ s.ú.n.g b.ắ.n bay, bãi mìn không nổ, nếu không thì cho dù không c.h.ế.t họ cũng có thể bị nổ bị thương!

Đợi khi họ đứng dậy, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu đã băng qua bãi mìn, dưới ánh mắt mở to của dân chúng đi về phía Diệp Kiều còn đang nằm sấp trong cái mương nhỏ.

Diệp Kiều bị anh xách lấy nhấc bổng lên, động tác của anh như chủ nhân xách một chú mèo đang nằm sấp trên đất.

“Kiêu, anh Kiêu, anh không bị thương chứ?” Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu một thân lãnh khốc, đầu đeo mặt nạ, gương mặt bôi thuốc màu, ánh mắt u ám, run rẩy hỏi.

“Diệp Kiều Kiều! Ai cho em chạy lung tung?! Anh cmn bảo em thành thật ngồi trong xe cảnh sát, em còn chạy lung tung?! Có biết lúc nãy suýt chút đã xảy ra vụ nổ không hả?!” Giọng nói giận dữ của Lục Bắc Kiêu vang lên cả cánh đồng cỏ dại!

Tiếng gầm của anh vừa dứt, một tay giữ nửa phần trên của Diệp Kiều, bàn tay còn lại rơi xuống m.ô.n.g cô!

Quần chúng kinh ngạc!

Đệt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-413.html.]

Này là sĩ quan Lục đang dạy vợ trước quần chúng nhân dân à!

Diệp Kiều còn đang bối rối thì cảm giác lực đạo trên m.ô.n.g mình càng lúc càng mạnh, cũng càng ngày càng đau!

Chết tiệt!

Cô đang mắng mỏ trong lòng!

Anh Kiêu đang đánh m.ô.n.g cô, hơn nữa còn là dưới ánh nhìn của mọi người!

Mẹ nó!

Cô không cần mặt mũi nữa sao?!

Mà trong đầu Lục Bắc Kiêu toàn là cảnh tượng mới nãy Hà Sơn định đi kích nổ bãi mìn, anh thấy bóng dáng nhỏ bé kia đi về bãi mìn, lỡ như phát nổ, cả người cô cũng không có bất cứ thứ gì bảo vệ phòng chắn, cho dù không bị nổ tan xác cũng bị trọng thương!

Bàn tay vẫn không ngừng đánh xuống m.ô.n.g cô, giống như người lớn dạy con trước mặt bàn dân thiên hạ!

Thế nhưng, một màn này lại làm người bên cạnh ghen tị.

“Ui ui ui… Kiêu Thần thật yêu thương chị dâu!” Thời Vũ đỏ khóe mắt, cảm động nói.

Trông có vẻ lãnh khốc, cứng cỏi như sự tồn tại của thần linh, lúc này vì lo lắng cho an nguy của vợ mình mà mất đi thần thái, coi đây như nơi không người mà dạy dỗ vợ mình.

Trong mắt họ, điều này không phải bạo lực, là một loại yêu thương đau đớn hướng về cái chết!

Trước mặt Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu chỉ là một người đàn ông yêu cô như mạng mà thôi!

“A Kiêu đây là muốn về nhà quỳ bàn rửa chân nhỉ?! Em gái tôi, không có mặt mũi sao?!” Diệp Thành họ cũng ra khỏi bãi mìn lần nữa, anh ấy cười trên nỗi đau của người khác.

“Lục Bắc Kiêu! Hỗn đản nhà anh!” Diệp Kiều cúi mặt xuống, lúc còn chưa bị anh kiềm kẹp trong khuỷu tay đánh mông, cô không vui nói.

Tuy biết anh đang lo lắng cho mình!

“Anh hỗn đản? Rốt cuộc ai hỗn đản?! Diệp Kiều Kiều tiểu hỗn đản nhà em!” Lục Bắc Kiêu hung ác nói, thả cô xuống đất, cánh tay săn chắc bao bọc lấy eo cô, bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô, sắc mặt anh vẫn đen thui như cũ, đôi mắt trừng cô.

“Em đm không muốn để anh sống chứ gì? Bảo em ngồi yên trong xe, chạy ra đây làm gì?! Hả?!” Anh tiếp tục hung ác gầm lên, dáng vẻ ấy thật sự dọa người, cũng thật sự đang tức giận!

“Còn không phải tại…” Chữ “con trai” suýt chút buột miệng nói ra, Lục Tiểu Cổn nói muốn thấy dáng vẻ ba ba anh dũng g.i.ế.c giặc, bảo cô đến, giờ nghĩ lại, tiểu tử thối kia cố ý đúng không?!

“Còn không phải tại anh hả…” Cô lại nghĩ ra cái cớ khác, chỉ là còn chưa nói ra miệng, lửa giận của người đàn ông to lớn bốc lên đầu, liền mạnh mẽ khóa chặt môi cô!.

Phan Linh còn tưởng mình thấy hồn ma, sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt trừng to nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người kia của Diệp Kiều.

“Cô, cô cô cô…” Phan Linh ngạc nhiên không gì bằng nhìn Diệp Kiều c.h.ế.t đi sống lại, kích động đến lắp ba lắp bắp.

Diệp Kiều khoanh tay, Lục Bắc Kiêu cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh cô, tay của anh khoác lên bờ vai cô, khóe miệng giương lên nụ cười cưng chiều, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Một màn này, lần nữa khiến đầu óc thiếu khí của Phan Linh không thể suy nghĩ được nữa!

“Tại, tại tại tại sao tôi chưa chết, đúng không?” Khóe miệng Diệp Kiều giương lên nụ cười chế nhạo, từ trên cao trừng mắt nhìn Phan Linh bị giam trong nhà lao mấy ngày này, bị tra tấn đến không ra hình người, mỉm cười hỏi.

Phan Linh gật đầu, cả người kích động đến run rẩy, cô và A Mộc, là quan hệ gì?!

Thân mật như thế!

“Chị dâu Phan, đó là tôi giả chết!” Diệp Kiều mỉm cười nói: “Cố ý diễn cho các người xem đó!”

“Muốn biết mối quan hệ của tôi và anh ấy sao?” Cô lại nhìn Lục Bắc Kiêu anh tuấn bên cạnh mình, lại nhìn xuống Phan Linh.

Phan Linh gật đầu theo bản năng.

“Anh ấy, là người đàn ông của tôi!” Diệp Kiều bá khí nói: “Nói chính xác thì là chồng tôi!”

Nhớ đến mấy thứ lúc trước Lục Tiểu Cổn cho cô nghe, lời Phan Linh nói lúc câu dẫn Lục Bắc Kiêu, trong đôi mắt Diệp Kiều tỏa ra ác ý, b.ắ.n thẳng vào Phan Linh!

Trái tim của Phan Linh chùn xuống lần nữa, cô ta ngẩng đầu nhìn anh đầu đội mũ nồi, cả người rắn rỏi bá khí!

“Các, các người…” Phan Linh run giọng nói.

Chẳng trách cô ta câu dẫn A Mộc này thế nào, anh cũng không trúng kế của cô ta, chẳng trách sau khi gặp được nhóc con này thì phá giới! Họ, họ vậy mà lại là vợ chồng!

Lúc này, Diệp Kiều cúi người, phiến môi dán bên tai Phan Linh: “Người đàn ông của tôi nói với tôi rằng anh ấy cảm thấy cô quá ác độc, nhìn cô, căn bản cương không nổi…”

Cô tà ác nói.

Sắc mặt Phan Linh càng thêm trắng bệch.

“Chị dâu Phan, thật là uổng phí bà trùm ma túy cô xuất ra toàn bộ bản lĩnh, câu dẫn người đàn ông của tôi rồi… Điều này cũng chứng minh được anh ấy cực phẩm cỡ nào, có điều, cực phẩm như vậy, anh ấy chỉ yêu một mình tôi… đố kị nhỉ? Điên cuồng nhỉ? Cô cho rằng trong mắt anh ấy, cô là bà trùm rất giỏi giang, anh ấy nên phải quỳ rạp dưới váy hạt lựu của cô, đúng không? Đáng tiếc, trong mắt anh ấy, cô cmn giống như gái điếm ai cũng có thể lấy làm chồng, muốn dơ bẩn bao nhiêu thì dơ bẩn bấy nhiêu.” Diệp Kiều tiếp tục trút giận nói.

Phan Linh nghe mấy lời này, đôi má đỏ bừng đến bỏng, bởi vì lúc trước cô ta chính là tâm thái câu dẫn Lục Bắc Kiêu, nhưng lại không biết trong mắt anh, cô ta có bao nhiêu đê tiện!

“Nhóc con thối cô, tôi g.i.ế.c c.h.ế.t cô!” Phan Linh kích động nhe nanh múa vuốt, lính đặc chủng bên cạnh định nổ súng, Lục Bắc Kiêu làm một tư thế tay.

Chỉ thấy Diệp Kiều không bị đánh trúng, trái lại Phan Linh ăn một bạt tay của Diệp Kiều!

“Để em ấy đánh!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, anh biết cô vợ như lọ giấm nhỏ này của anh muốn trút giận!

Chết tiệt!

Kiêu Thần thật đau lòng vợ của anh!

Ba người lính đeo mặt nạ thân cao kém hơn những lính đặc chủng khác, thật ra là lính nữ!

Thời Vũ cảm thấy mình đã bị lạm dụng ghê gớm!

“Cô dám đánh tôi! Lúc tôi g.i.ế.c người nhóc con cô còn đang nghịch bùn đó!” Phan Linh cận kề cái chết, điên tiết phản kháng, chỉ là cô ta không cẩn thận lại ăn thêm một bạt tay của Diệp Kiều.

Lục Bắc Kiêu nâng cổ tay lên nhìn thời gian, cánh tay trái vòng lấy eo Diệp Kiều: “Vợ ơi, đừng tính toán với một ả đàn bà sắp đi chầu diêm vương nữa, đừng đánh làm đau tay mình!”

Một tay anh ôm lấy eo Diệp Kiều, trong tay trái lấy ra một cây s.ú.n.g màu đen, chỉa vào đầu Phan Linh: “Hạng đàn bà này, trực tiếp cho cô ta đi chết, khá tốt đó!”

Vừa mới dạy vợ trước dân chúng, mà giờ đây lại hôn vợ trước mặt dân chúng!

Sĩ quan Lục này là hành vi trâu bò gì vậy?!

Thả mắt trông xa, một đoàn người lính, cảnh sát, cùng với quan chức lãnh đạo các cấp. Dưới trời xanh mây trắng, nơi đồng cỏ xanh mướt, người lính đặc chủng trang bị toàn bộ vũ trang, ôm lấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng trong vòng tay, mạnh mẽ hôn lấy cô như nơi không người!

Cái m.ô.n.g của Diệp Kiều còn đau đến bỏng rát, lúc này lại bị Lục Bắc Kiêu hôn mãnh liệt trước mặt mọi người thì càng thấy mất mặt, tức đến muốn đá anh!

Nụ hôn của anh cuồng dã mà cường thế, gần như là cắn lấy cô, dùng lực gặm nhắm giống như muốn ăn cô vào bụng!

Trên thực tế là, Lục Bắc Kiêu thật sự muốn trừng phạt cô tại chỗ, ai bảo cô không thành thật, không nghe lời!

Vừa nãy nếu không phải anh và một người lính nữ phản ứng nhanh chóng, b.ắ.n nát bàn tay Hà Sơn đang định chạm vào kíp nổ kia, hậu quả không thể tưởng tượng được! Giống như anh suýt mất đi cô, trái tim anh không thể trấn định, tức giận và sợ hãi tràn đầy!

“Tiểu Lục, cũng, cũng quá điên cuồng rồi!” Đại Ngốc từ trong ngây ngốc nhìn dần dần khôi phục tinh thần, vội xoay người lại, lòng thầm nghĩ Tiểu Lục thật không biết xấu hổ!

“Ngài Kiêu của chúng ta đây là yêu c.h.ế.t em gái Diệp Kiều rồi!” Phương Trác cười nói.

“Chính là đợi về nhà quỳ bàn rửa chân đó!” Diệp Thành mang một tâm thái xem kịch vui.

“Đối với Kiêu Thần chúng ta mà nói, bàn rửa chân có là gì chứ? Quỳ lên remote là được rồi, quỳ lên nhưng không thể chuyển kênh tivi!” Hà Phong cũng cười nói.

Mà bên kia, cuối cùng thì sĩ quan Lục cũng buông tha cho vợ nhỏ của anh, Diệp Kiều đỏ hai mắt, giận dữ trừng mắt nhìn anh!

“Còn dám trợn mắt! Còn không biết sai?” Cơn tức xộc lên não của sĩ quan Lục, trừng mắt nhìn cô, không vui nói.

Anh vậy mà còn tức giận, Diệp Kiều khoanh tay, thấy nhiều người có mặt như thế, hiện tại cô thật muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Qúa mất mặt rồi!

“Lục Bắc Kiêu! Người có lỗi là anh! Anh ở trước mặt nhiều người như vậy đánh m.ô.n.g em! Em không cần mặt mũi nữa sao?! Em hận c.h.ế.t anh!” Cô trừng anh, cắn răng nói.

“Mặt mũi?! Mặt mũi cmn quan trọng sánh bằng mạng em sao! Lần này là cảnh cáo em, lần sau không có ngoại lệ! Em vì bạn học xông vào tập đoàn, món nợ này anh còn chưa tính với em đâu!” Sĩ quan Lục lạnh mặt, vẫn không nhượng bộ như cũ, dạy dỗ cô giống như đang dạy con trẻ.

Một đời này, đây là lần đầu anh nổi giận với cô, hơn nữa lại vừa đánh m.ô.n.g vừa mắng cô!

Khóe mắt Diệp Kiều càng đỏ hơn: “Lục Bắc Kiêu! Em không phải con nít ba tuổi!!!”

“Trong mắt anh, em chính là con nít ba tuổi!” Anh trừng mắt nhìn cô nói.

Lúc này, tiếng hô tập hợp của lão Thái vang lên, anh trừng cô: “Đã sắp xếp chú Hải đến đón em rồi, thành thật đi về! Còn không nghe lời, về nhà anh xử em!”

Anh nói đoạn, nắm lấy tay cô, túm lấy cô muốn đi, Diệp Kiều lại giở tính xấu vùng ra, không cho anh chạm vào.

Tên đàn ông vạm vỡ thô lỗ chỉ đành vác cô lên!

!!!

Diệp Kiều giờ càng muốn chui vào cái lỗ làm một con chuột cho xong!

Nhóm người đội Huyết Lang nhìn thấy một màn này đều cười lớn, tiếng cười của họ bị ánh mắt hung dữ Lục Bắc Kiêu dọa sợ!

Chỉ thấy anh vác Diệp Kiều đi khoảng hai mét, thả cô lên một chiếc xe việt dã quân dụng, dặn dò người lái xe đưa cô về.

“Lục Bắc Kiêu! Anh chờ đó cho em! Lão già anh!” Diệp Kiều quả thật tức điên lên, hét to với bóng hình cao to cường tráng của anh.

Bé cưng ngốc, còn không chịu phục!

Sĩ quan Lục nghĩ ngợi, cô cũng đợi đó cho anh, về nhà không xử đẹp cô một trận không được!

Cây thuốc phiện đầy khắp núi đồi đều bị lực lượng công an cắt hết trong ba ngày, gom lại thành từng chồng, tưới xăng lên đốt sạch toàn bộ.

Diệp Kiều và Hoa Nhị nhìn ngọn lửa xông lên trời kia, chỉ thấy thống khoái!

Mà thanh tráng niên nghiện thuốc kia, toàn bộ đều bị tóm về trại cai nghiện của tỉnh thành, cưỡng chế cai nghiện!

Loading...