Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 410

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:22
Lượt xem: 13

Phan Linh vậy mà đánh một roi vào mặt Hà Sơn!

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, liền thấy Phan Linh hung tợn nói với Hà Sơn: "Tao đánh c.h.ế.t hồ ly tinh mày! Quyến rũ A Mộc! A Mộc là của tao! Anh ta là của tao! Mày là hồ ly tinh!”

!!!

Vậy nên cô ta lại bắt đầu xuất hiện ảo giác, nước nấm độc kia lại có tác dụng!

Lúc nãy đúng thật là dọa c.h.ế.t cô, suýt chút nữa đã cho rằng thuốc không dùng được, mình bị bại lộ rồi!

Trái tim Diệp Kiều nhảy khỏi cổ họng cuối cùng cũng bình yên mà trở lại chỗ,nhìn Phan Linu đánh một roi làm Hà Sơn mờ mịt, cô thật muốn cười!

Nhưng bây giờ cô phải tránh ở một bên, làm bộ dạng sợ hãi. Ngược sáng, cô cũng thấy được dáng người cao lớn kia! Anh đã trở lại!

Thấy Diệp Kiều bình an, Lục Bắc Kiêu cũng yên tâm lúc này cũng phát hiện Phan Linh không bình thường.

“Phan linh! Cô là muốn c.h.ế.t sao?!” Hà Sơn hung tợn nói.

Đàn em của Hà Sơn thấy Phan Linh đáng đại ca, vội vàng tiến lên.

Trong mắt Phan Linh, tất cả mọi người đều biến thành Diệp Kiều, roi trong tay cô ta không ngừng vung loạn, điên cuồng mắng: "Đánh c.h.ế.t hồ ly tinh! Tao đánh c.h.ế.t mày! Phải hủy đi gương mặt thân thể mày! A Mộc sẽ không cần mày nữa!"

Thấy Phan Linh chơi thuốc nổi điên, làm trò trước mặt anh em A Mộc, sắc mặt Hà Sơn cực kỳ kém: "Trói cô ta lên cho tôi!"

Hà Sơn nói xong câu này, xoay người rời đi.

“Con hồ ly tinh nhà mày, câu dẫn A Mộc, cho mày câu dẫn anh ta! A Mộc là của tao, của tao! Không có người đàn ông nào Phan Linh không chiếm được!" Phan Linh vẫn như kẻ điên mà vung rou da, đàn em của Hà Sơn chỉ có thể ôm đầu tới gần cô ta!

Nghe Phan Linh nói, Hà Sơn cuối cùng cũng không nhịn được rút s.ú.n.g lục ra, nhắm về phía cẳng chân của Phan Linh nổ súng!

Máu tươi phun ra!

“A” Phan Linh kêu thảm mọt tiếng, vẫn còn đang giương nanh múa vuốt, lúc này lại giống như một khinh khí cầu hết hơi, ngã xuống mặt đất, cô ta cũng yên tĩnh lại.

Diệp Kiều bị dọa, hai tay ôm đầu, tránh ở góc.

“A Mộc, để cậu chê cười rồi!" Hà Sơn giống như chưa xảy ra cái gì, thu hồi s.ú.n.g lục, nói với Lục Bắc Kiêu.

DTV

Nếu không phải lưu tình Phan Linh còn có chỗ hữu dụng, hắn ta sẽ nổ s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta!

"Anh Sơn, nói đi! Tôi vẫn luôn kính trọng chị ấy là chị dâu cũng không muốn vượt quá, cô ta lại chia rẽ tôi với anh, mong anh tin tôi!" Ánh mắt anh khẩn thiết mà nhìn Hà Sơn, vô cùng thành khẩn nói.

“A Mộc! Tôi đương nhiên tin tưởng cậu!” Hà Sơn giương giọng nói.

“Anh Sơn, nó là gián điệp, là gián điệp." Đau đớn làm cô ta tỉnh lại, Phan Linh lẩm bẩm nói, thanh âm cũng không lớn.

Lúc này, Hà Sơn đi đến trước mặt đá đá thân thể cô ta, giống như là không nghe thấy lời nói, vẻ mặt hắn ta chán ghét: "Phan Linh, Hà Sơn tôi nhịn cô mấy ngày!"

Nói xong những lời này, Hà Sơn xoay người đi.

Thân hình cao lớn của Lục Bắc Kiêu, đi về phía Diệp Kiều đang trốn phía xa, nhìn xa đã thấy trên gương mặt trắng nõn của cô có vệt đỏ, anh âm thầm nắm chặt tay.

Diệp Kiều thấy anh đến gần, nhớ tới trên người mình có tư liệu của bọn buôn ma túy, vô cùng kích động.

Đi đến trước mặt cô, một câu cũng không nói chỉ kéo tay cô rời đi.

Diệp Kiều tượng trưng mà phản kháng vài cadu, không nghĩ tới tên thổ phỉ này lại vác cô lên vai đi về phía biệt thự.

Đại ca!

Anh không sợ có người nhìn thấy sao?!

Tới biệt thự, cô cố ý không thành thật mà đánh, đá anh!

“Cô gái nhỏ! Giữ sức dùng ở trên giường đi!" Anh ở bên canh, đối với việc cô không ngừng dãy dụa khiển trách nói, thanh âm rất lớn!

Diệp Kiều bị Lục Bắc Kiêu ném vào giường cao su đôi, khi thân mình anh ập xuống, ánh mắt như lửa nóng, khiến Diệp Kiều bản năng muốn lùi về phía sau, chẳng lẽ trong thời khắc mấu chốt như này, anh muốn diễn giả thành thật sao?

“Anh Kiêu! Em, em có chuyện quan trọng cần phải nói!" Bây giờ, không phải là thời điểm cho cái kia đâu, tuy rằng hai ba ngày không gặp, cô cũng nhớ anh da diết! Ánh mắt trông mong mà nhìn anh, nuốt nước bọt, hô hấp dồn dập……

Mặt anh càng ngày càng đến gần, hơi thở nóng rực phun vào mặt cô, theo bản năng Diệp Kiều nhắm mắt lại, chuẩn bị anh hôn…..

Trên má trắng nõn mềm mại nhiều thêm một vết đỏ, có nhiều chỗ bị trầy da: "Em thật đáng chết!”

Hả?

Thanh âm hung ác của người đàn ông truyền đến, Diệp Kiều bỗng dưng mở hai mắt ra. Lúc này mới hiểu được, anh đang lo lắng vết roi trên mặt cô.

Trên mặt anh đầy râu quai nón, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào mình, hóa ra là cô hiểu lầm rồi……

“Đau không?” Ngón cái thô ráp nhẹ nhàng xoa vết đỏ kia, anh nhẹ giọng hỏi, cảm giác bản thân thật nhiều lời vô nghĩa, cô nhóc non mềm như vậy, sao lại không đau được?!

“A? Không đau lắm!” Cô vội vàng trả lời, tuy rằng đau nhưng nào dám nói, cô biết sức nhẫn nại của anh với Phan Linh đã lên đến đỉnh điểm, ít nhiều gì thì Hà Sơn cũng b.ắ.n Phan Linh một phá, nếu không sợ rằng Lục Bắc Kiêu giận mất khôn làm ra chuyện không cứu vãn được!

Trước khi nhiệm vụ của anh chưa kết thúc, không thể nào hành động thiếu suy nghĩ được!

“Không đau, một chút cũng không đau! Anh Kiêu, em thật sự có chuyện cần báo anh!" Cô nói xong, dựng thẳng hông lên, tay gian nan mà với vào túi quần jean, từ bên trong móc ra tờ giấy đã gấp gọn: "Người phụ nữ tên Phan Linh kia bắt em tới kho hàng, bị em phát hiện ra sổ sách, bên trên đều có thời gian, số lượng, cùng với cả tư liệu của các nước đã giao hàng!" Diệp Kiều vội vàng nói, phân tán lực chú ý của anh.

Lục Bắc Kiêu nhíu mày, chỉ thấy Diệp Kiều móc một cái bình thuốc nhỏ màu nâu từ một túi quần khác ra.

“Trước kia em hỏi mẹ Nhụy Hoa muốn cái này, Phan Linh không phải là chơi thuốc mà do uống cái này, nước thuốc nấm độc! Ha ha….anh không biết đâu." Diệp Kiều nhắc tới việc này liền muốn cười, sau đó, cô đem việc mấy hôm nay của Phan Linh đều nói cho Lục Bắc Kiêu.

Hai ngày anh ra cửa lúc nào cũng lo lắng cho cô, cuối cùng, cô nhóc này ngược lại còn không bị Phan Linh bắt nạt mà còn chỉnh ngược lại cô ta, quan trọng nhất chính là để Phan Linh mất đi tín nhiệm trước mặt các vị trưởng lão và Hà Sơn! Cô còn nắm giữ được tư liệu các nước buôn bán ma túy! Đối với biểu hiện của cô, Lục Bắc Kiêu rất vui mừng.

“Ai bảo em chơi thông minh như thế? Có biết nguy hiểm hay không? Hả?" Trong giọng nói cưng chiều, còn có thêm ít trách cứ, đem cô ôm chặt vào trong lòng ngực, cằm để ở trên đỉnh đầu cô.

Anh cứ dùng sức như vậy, cô cảm giác chính mình đã không thở nổi rồi, biết là anh đang lo cho cô.

“Anh Kiêu! Đừng coi em là đứa bé cần được bảo vệ có được không? Em cũng có thể bảo vệ anh mà!" Cô quay người lại ôm anh, làm nũng với nghiêm túc nói.

“Anh không cần em bảo vệ, anh chỉ cần em lúc nào cũng bảo vệ được bản thân là được rồi!" Anh cười, cô nhóc này vậy mà nói muốn bảo vệ anh, anh là đàn ông sao lại để cô bảo vệ!

Nói xong, kéo cô từ trong lòng n.g.ự.c ra, cúi đầu, nóng bỏng mà hôn lấy cô, hôn một lúc lâu, lại hôn lên hai vết roi trên mặt cô, vừa nhẹ vừa thương tiếc như là an ủi.

“Bé cưng ngốc, em cần đi! Rất cần phải đi khỏi đây!" Hôn cánh môi cô, anh nặng nề nói.

Diệp Kiều tính thời gian, ngoan ngoãn mà đáp lại: "Em nghe anh." Thời gian giao dịch của họ sắp đến gần rồi, ngày c.h.ế.t của mấy tên trùm buôn ma túy như Hà Sơn, Phan Linh cũng tới rồi!

Vùng lân cận không có bệnh viện, chỉ có đoàn đội chữa bệnh của Hà Sơn, vì để phạt Phan Linh, Hà Sơn không cho bác sĩ tiêm thuốc tê.

Cho nên, trong lúc lấy đạn, Phan Linh đau đến thừa sống thiếu chết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-410.html.]

“Hà Sơn! Anh mẹ nó ngu quá! Cô ta là gián điệp! Ngu vừa thôi!" Phan Linh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu, mỗi lần tỉnh dậy, Phan Linh đều điên cuồng nói câu này!

Nhưng mà không ai để ý đến cô ta!

“Chúng mày cũng thật ngu! Tao muốn thuốc tê…." Hà Sơn b.ắ.n một phát giữa cẳng chân cô ta, viên đạn ghim ở trong xương, bác sĩ đào rất nhiều lần vẫn chưa lấy ra được, lúc này cái nhíp màu bạc mới kẹp được cái vỏ đạn màu đồng, Phan Linh bị đau kêu lên giống như heo bị chọc tiết, đôi tay nắm chặt lấy ga trải giường.

“Hà Sơn…..Phan Linh tao thành quỷ cũng không tha cho mày! Ngu ngốc!" Phan Linh hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng hận con nhóc thối kia hơn!

Làm hại cô ta mang tai tiếng, không ai chịu tin lời cô ta nói!

“A Mộc, lần giao dịch này, tôi đem đồ của tôi để hết vào tay cậu! Cậu đừng làm tôi thất vọng!" Trong thư phòng, Hà Sơn ngậm xì gà, nhìn Lục Bắc Kiêu trước mặt, hơi ngẩng đầu, nhìn anh, trầm giọng nói.

“Anh Sơn, trước giờ tôi không biết nói lời hay chỉ dùng kết quả để nói chuyện!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

Hà Sơn cười nói: "Anh Sơn tin tưởng cậu, lần giao dịch này mà kết thúc, tôi muốn nghỉ ngơi!"

Cho nên, nếu lần này không diệt gọn Hà Sơn thì về sau không có cơ hội nữa!

Ngoài thư phòng, có người gõ cửa.

Lục Bắc Kiêu mặc áo gió màu đen đi mở cửa: "Anh A Mộc, người phụ nữ của anh, cô ấy vừa nhảy cửa sổ định bỏ trốn nhưng bị chúng tôi bắt lại được!"

“Đồ chơi này đúng là không biết tự lượng sức mình!" Lục Bắc Kiêu cắn răng nói.

“A Mộc, con nhóc này, cậu vẫn chưa chơi chán à? Nghe nói là hàng đêm sênh ca……" Hà Sơn cười ha hả nói.

“Con mẹ nó chưa chán! Anh Sơn, để tôi đi xử lý cô ấy!" Lục Bắc Kiêu nói xong, đi ra cửa.

Cửa phòng bị Lục Bắc Kiêu đá văng ra, dáng vẻ nổi giận đùng đùng, tới được phòng, anh nắm lấy cánh tay của cô.

“Các anh là súc sinh! Đừng có chạm vào tôi!" Diệp Kiều hùng hổ, bị Lục Bắc Kiêu thô lỗ mà kéo xuống dưới tầng.

“A Mộc, đây là muốn đem con nhóc này đi đâu vậy?" Hà Sơn từ thư phòng đi ra, trầm giọng hỏi.

“Kéo ra bên ngoài, giết! Sợ ô uế đến biệt thự của anh!" Anh trầm giọng nói.

“Thằng nhóc, tâm đủ tàn nhẫn!" Hà Sơn nhìn Diệp Kiều mi thanh mục tú, khuôn mặt tuyệt mỹ, đột nhiên sinh ra cảm giác thương hương tiếc ngọc: "Không bằng đem cô ta nhốt lại!"

Nhốt cô nhóc vào ổ sói?

Ha hả……

“Anh Sơn, hồng nhan họa thủy! Chết đi mới chặt đứt đi được ý niệm này, chuyên tâm làm việc!" Lục Bắc Kiêu hung ác nói, dứt lời, vòng cánh tay như sắt thép qua thân hình Diệp Kiều, đi nhanh xuống dưới tầng.

Nhưng mà, vừa đi đến phòng khách đã thấy Phan Linh ngồi xe lăn được hộ sĩ đẩy vào.

Diệp Kiều kinh hãi, Lục Bắc Kiêu cũng sửng sốt.

Lúc này, Diệp Kiều cơ trí mà từ sau eo anh rút ra một khẩu súng.

“Các người đừng nhúc nhích!” Diệp Kiều thoát khỏi lồng n.g.ự.c anh, đôi tay giơ s.ú.n.g lên, dựa lưng vào vách tưởng, lúc thì chĩa s.ú.n.g vào Phan Linh, lúc thì lại là Lục Bắc Kiêu!

“Con nhóc thối này! Rốt cuộc bại lộ bản tính! Tôi đã nói mà, cô ta làm gián điệp! Hà Sơn! Mẹ nó anh ra đây nhìn xem!" Phan Linh như điên mà kích động mà rống, Hà Sơn lúc này cũng từ trên tầng đi xuống.

Liền thấy trong tay Diệp Kiều cầm s.ú.n.g màu đen: "Các người đừng tới đây! Đừng tới đây!”

Cô kích động nói, lại rất sợ.

“Con nhóc thối này!" Lục Bắc Kiêu cắn răng, đang muốn đi lên, lúc này, Diệp Kiêu lại bóp còi s.ú.n.g nhưng mà may Lục Bắc Kiêu tránh được!

Viên đạn rơi xuống về phía bình hoa, vỡ toang!

Cả người Diệp Kiều run rẩy, dáng vẻ rất sợ hãi, hốc mắt toàn là nước mắt: "Đừng tới đây!" Thân thể cô liên tục lui về phía sau, đến khi dựa vào góc tường.

“Giết cô ta đi! Cô ta chính là gián điệp! Ngày đó ở trong kho hàng, cô ta đánh tôi hôn mê, còn xem sổ sách của tôi rồi ghi chép lại!" Phan Linh kích động nói, đôi tay còn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn.

“Tôi không có! Tôi chỉ là học sinh tới đây du học thôi! Bạn học của tôi bị mấy người bắt đi nên tôi mới đến cứu cô ấy!" Diệp Kiều kích động giải thích: "Cô là mụ đàn bà điên, lại nổi điên rồi!"

Phan Linh nghe Diệp Kiều nói, càng giận hơn: "Hà Sơn! Tôi nói thật! Cô ta chính là gián điệp! Có lẽ, cô ta với A Mộc là một bọn! Không thì sao anh ta lại có phản ứng với nó?!"

Hà Sơn không tin Phan Linh nói, ngược lại càng chán ghét hơn: "Đem con điên này đẩy đi đi!"

“Hà Sơn! Mẹ nó anh còn không tin tôi, con nhóc này đang lấy s.ú.n.g chĩa vào đầu tôi đấy! Cô ta chính là gián điệp!" Thấy Hà Sơn không tin lời mình, Phan Linh lại lần nữa hét lên, hộ sĩ muốn đẩy cô ta đi, cô ta lại đành phải lăn từ xe lăn xuống, tư thế không khác gì chó ăn phân!

“A Mộc! Anh g.i.ế.c cô ta đi! Anh g.i.ế.c nó, tôi mới tin anh không phải là gian tế! Anh g.i.ế.c đi!" Phan Linh quỳ trên mặt đất, chưa từ bỏ ý định nói.

Lục Bắc Kiêu nhìn về phía Hà Sơn.

“A Mộc, cậu đừng tin chuyện quỷ quái mà mụ đàn bà này nói! Cô ta chơi thuốc nhiều bị ảo giác, anh Sơn tín nhiệm cậu!" Hà Sơn trầm giọng nói.

Nghe Hà Sơn nói, Phan Linh đang quỳ ở trên mặt đất, trong lòng có một vạn chữ gì sơn nói, chật vật mà quỳ rạp trên mặt đất Phan linh, trong lòng có một vạn chữ ĐM bay qua!

“Hà Sơn! Anh là đồ ngu! Sớm muộn cũng c.h.ế.t trong tay gián điệp! Ngu quá!" Phan Linh kích động nói, nắm tay thành nắm đấm, mà Diệp Kiều nhìn Phan Linh như điên mà Hà Sơn vẫn không tin, cô chủ muốn cười!

Đm, cô sợ mình cười không diễn nổi!

Nhưng mà, trong lòng vẫn rất khẩn trương, nhỡ may những tên lính đánh thuê ấy đi vào đây rồi đánh cô c.h.ế.t thì sao?!

“Anh Sơn, nếu chị dâu cứ nói con nhóc này là gián điệp, thì vì trong sạch của tôi, tôi sẽ g.i.ế.c nó!" Lục Bắc Kiêu nói, từ phía sau eo rút ra một khẩu s.ú.n.g lục khác.

Nhưng mà, tốc độ của Diệp Kiều còn nhanh hơn anh, một viên đạn b.ắ.n ra ngoài, cô cũng hít thở không nổi, sợ anh trốn không kịp, nhưng anh là ai, là chiến thần đấy!

Sau khi dễ dàng tránh được, bây giờ tới lượt Diệp Kiều phải nổ súng, Diệp Kiều nắm lấy s.ú.n.g để ở huyệt thái dương của mình: "Cho dù c.h.ế.t tôi cũng không muốn c.h.ế.t dưới tay mấy bọn buôn ma túy các người!"

Cô hung tợn nói.

“Pằng”!

Tiếng s.ú.n.g vang lên, m.á.u tươi b.ắ.n ra khắp nơi, trên vách tường trắng tinh nở rộ một đóa hoa anh túc đỏ rực.

Thân hình Diệp Kiều, ngã xuống mặt đất.

Tuy nói là diễn kịch, dáng vẻ chân thực kia, làm n.g.ự.c Lục Bắc Kiêu cứng lại……

Phan Linh không nghĩ tới Diệp Kiều sẽ tự sát, ngây ngốc nhìn cảnh này, thật lâu sau, khóe miệng mới cong lên: "Chết tốt lắm! Cô ta chính là gián điệp!”

“Chị dâu, chị chưa tin tôi sao? Nếu không phải tôi trốn kịp, đã bị con nhóc này b.ắ.n trúng rồi!" Lục Bắc Kiêu nổi giận mà trừng mắt nhìn Phan Linh đang nằm dưới đất, hung tợn nói.

Hà Sơn vội vàng chạy đến trước mặt Phan Linh, một chân đạp lên trên tay cô ta, Phan Linh đau đến nỗi hét chói tai: "Phan Linh! Mẹ nó cô lại khua môi múa mép, có tin ông đây cắt lưỡi cô không?!"

“Đẩy cô ta đi!" Hà Sơn tức giận nói.

“Hà Sơn, anh không tin lời tôi, không tin." thanh âm của Phan Linh càng ngày càng nhỏ, mà "thi thể" của Diệp Kiều cũng được hai gã vác s.ú.n.g mang đi, đội mũ kín, hai gã lính đánh thuê trên mặt mang mặt nạ tím, ném lên xe xác, chở về bãi tha ma.

Loading...