Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 406
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:16
Lượt xem: 23
“Anh Dã Kê, nhà kho cháy rồi!”
Dạ Kê đang rất không nhẫn nại, vừa nghe nhà kho bị cháy, bị dọa thiếu chút nữa đái trong quần, trong kho toàn là hàng bán thành phẩm không đấy.
Hắn ta vội vàng chạy ra ngoài.
Hoa Nhụy nhìn ra ngoài cửa sooe, có lửa bốc lên, sáng cả một mảnh, quả thật là cháy thật rồi!
Cô nổ lực muốn đứng dậy, nhưng mà hai chân bị trối, căn bản không dể đứng lên!
“Hoa Nhụy!” lúc này, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc, âm thanh này đối với cô mà nói quả nói như chúa cứu thế vậy!
“Kiều gia!” Hoa Nhụy nghẹn ngào kêu lên, ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Kiều một thân ảnh màu đen đội nói lưỡi trai đang đi về phía cô.
“Kiều…Kiều…” Hoa Nhụy cảm động lắp bắp hét lên.
Cô rút con d.a.o găm bên người cắt dây trối Hoa Nhụy ra, “Hoa Nhụy, cô là người ở đây, chắc biết nên chạy về đâu chứ? Một lát nữa nếu có đánh nhau, cô chạy cho tôi có biết không? Đừng về nhà, trực tiếp chạy lên trấn, mẹ của cô tôi đã kêu người đưa bà ấy lên trấn, cô đến trấn rồi thì trực tiếp đến đồn công an.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không bị đám người này bắt lại đâu!” Diệp Kiều sắp xếp, kéo Hoa Nhuy đứng dậy, nắm lấy tay cô ấy chạy ra ngoài.
Bên ngoài rất loạn, những tay đàn em đang nghỉ cách chữa cháy, Diệp Kiều nắm lấy Hoa Nhụy, nhân lúc bọn họ không chú ý chạy ra đường.
“Có người chạy rồi!”
“Chính người đó châm lửa!”
“Mau đuổi theo!”
Những tay đàn em đó lập tức nhảy lên xe máy, chạy đuổi theo bọn Diệp Kiều,”Hoa Nhụy, cô mau chạy đi, chạy vào đường nhở, chúng ta tách ra!”
Cô rơi vào vòng vây còn có cơ hội thoát thân, nhưng Hoa Nhụy thì không có khả năng, cô ấy chỉ là một cô gái yếu ớt mà thôi.
“Kiều gia, không được, nếu muốn chạy thì cùng nhau chạy, ở đây tối thui, chị không mò được đường đâu!” Hoa Nhụy kiên quyết nói.
“Nha đầu thối! Không gnhe lời sao? Tôi kêu đi thì đi, cô ở đây chỉ liên lụy tôi mà thôi, hiểu không? Đừng phí lời nữa, Kiều gia của cô làm sao mà xảy ra vấn đề được, mau đi!”Diệp Kiều thúc giục, không có nhiều thời gian, bọn tay sai đó đang chạy xe mô tô chiếu đèn vào bọn họ, bên cạnh là dòng sông, bơi qua dòng sông chính là cánh đồng hoa anh túc.
Diệp Kiều thấy Hoa Nhụy không đi, chỉ đành kéo cô ấy, hung hăn đẩy cô ấy vào dòng sông, “Chạy đi!”
Hoa Nhụy rơi xuống nước, không dây dưa nữa mà nghe theo sự sắp xếp của dj, mầy tên côn đồ nhìn thấy Hoa Nhụy rơi xuống nước rồi bơi qua bờ bên kia, xuống xe liền muốn đuổi theo, Diệp Kiều chạy về phía bọn họ, móc ra nhị côn khúc đánh về phía họ.
Nhưng tên côn đồ này đều là con nghiện, làm sao mà có thể đánh lại cô, không đến một lúc đã bị cô đánh cho ngã lăn quay, thì gắp gấp gọi thêm người đến. Bọn họ nhiều người, chẳng mấy chốc đã bao vây Diệp Kiều lại, đèn xe mô tô chiếu vào khuôn mặt cô, cô đưa tay ra ngăn lại.
Lục Tiểu Cổn, xem con đó!
Trong lòng Diệp Kiều nghĩ.
Cũng đúng, có Lục Tiểu Cổn giúp, cô có thể lấy một địch trăm.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy thái dương như bị thứ gì đụng vào.
“Thằng khốn, dám đốt kho hàng của bọn ông, ai cho mày lá gan đó vậy!” Diệp Kiều đội nón, đối phương không biết cô là nam hay nữ.
“Anh Dã Kê, hình như là con gái.”
DTV
Lúc này có người nắm lấy nón của Diệp Kiều ra, quả nhiên… một mài tóc dài tuông ra…
“TRời đất! Cô này so với người đẹp lúc nãy còn mỹ vị hơn!” Dã Kê nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của Diệp Kiều, kích động hưng phấn nói.
“Mày đụng vào cô nãi nãi mày xem!” Diệp Kiều lạnh lùng nói.
“Con nha đâu này, khẩu khí cũng không nhỏ! Mang về đem lên giường tôi!” Dã Kê lớn tiếng nói.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại, tài xế bị phân phó đi xuống.
“Anh Dã Kê, là xe của anh A Mộc.” Có người nói.
“Anh A Mộc, là Dã Kê, hình như đang vây bắt phụ nữ!” tài xế nhìn rỏ tình hình nói với Lục Bắc Kiêu ngồi ở phía sau.
Nghe thấy là xe của anh A Mộc, Dã Kê liền bảo thuộc hạ tập hợp lại nhưng vần để s.ú.n.g chĩa lên thái dương của Diệp Kiều.
Chiếc xe màu đen vẫn mở đèn chiếu về phía này, bởi vì đường ở đây gồ ghề, tốc độ xe không nhanh. Vẫn chưa chạy đến bên Da Kê, Dã Kê đã cười nịnh đi lên phía trước, “Các người trông kỹ cô gái này, đừng để cô ta chạy thoát!”
Hắn ta phân phó chi thủ hạ sau đó quay người trên mặt mang ý cười đi về phía chiếc ô tô.
Chiếc xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống.
“Anh A Mộc, anh đã về!”
“Xảy ra chuyện gì?” mặt người đàn ông ẩn trong bóng tôi, thành âm trầm thấp nghiêm túc.
“Anh A Mộc, không biết con nha đầu ở đâu ra, dám đốt khó hàng của chúng ta! Vừa mới bắt lại được!” Dã Kê cung kính trả lời, giọng điệu có chút tức giận.
“Hàng không bị gì chứ?” Thanh âm nghiêm khắc lại vang lên.
Hàng hóa đó đều là ma túy bán thành phẩm, cần thêm một bước pha chế, mới cho ra hàng thành phẩm, số hàng này cần chuyển đi nước T.
“Anh A Mộc, lửa cháy lửa cháy nhưng không tổn thất!” Dã Kê lao mồ hôi hột, vẫn chưa đi kiểm tra hàng hóa tổn thất như thế nào hau đã bị cháy hết rồi.
Nghe Dã Kê không tự tin nói, hai mắt Lục Bắc Kiêu liếc qua, người nào mà dám đụng đến hàng hóa của bọn họ? Còn là phụ nữ!
Trong lòng thì khâm phục người phụ nữ dũng cảm này!
“Mau đi kiểm tra xem hàng hóa có vấn đề gia hay không, nếu có vấn đề gì sẽ hỏi tội ngươi!” Lục Bắc Kiêu nói.
Dã Kê lập tức gật đầu, quay người phân phó thuộc hạ, lớn tiếng nói:”Nhanh quay về! Kiểm tra kho hàng! Con nhỏ này cũng magn về đưa về phòng tao! Đừng để cô ta chạy thoát!”
Diệp Kiều nãy giờ vẫn bị người khác chỉa s.ú.n.g vào, không dám manh động, chỉ có bị giải đi về phía trước, lướt qua chiếc xe kia.
Kho hàng vẫn còn đang bốc khói, chiếu sáng như ban ngày, cửa cuốn bị kéo lên đám côn đồ tràn vào kiểm tra hàng hóa.
“Đừng có đụng vào tôi! Cô nãi nãi tự đi!” cánh tay bị nắm lấy, Diệp Kiều vùng ra, lớn tiếng nói.
Đứng trước cửa kho hàng, thân hình cao lớn của người đàn ông sững lại khi nghe thấy âm thanh quen thuộc… anh nghiên đầu qua, nhìn về phía phát ra âm thanh…
“Con nha đầu này, c.h.ế.t đến nói còn phách lối, có tin ông đây b.ắ.n c.h.ế.t mày!” Tên côn đồ thấy Diệp Kiều không ngoan ngoãn thì lớn tiếng hâm dọa.
“Nhanh vào phòng đi! Tôi nay mày là của anh Dã Kê, đợi anh ta chơi xong, đến lúc đó cho chúng tao chơi luân phiên haha!” Tên cồn đồ còn chưa nói xong, gương mặt Diệp Kiều liền nguy hiểm, nắm lấy cánh tay anh ta quật mạnh xuống đất.
Lúc này càng có nhiều tên xông lên, trên tay cầm s.ú.n.g chỉa về phía Diệp Kiều. Chỉ cần cô manh động thì sẽ bị b.ắ.n thành cái sàng.
“Ha! Con nha đầu này, đừng tưởng mày xinh đẹp, thì tao không dám đánh mày…a a a..” Dã Kê còn chưa nói xong thì cả người đã bay lên không trúng, bàn tay vừa định đánh Diệp Kiều giờ đã bị bàn tay to lớn siết chặc lại.
Hắn ta đau đớn thét lên!
Lửa cháy sáng như ban ngày, Diệp Kiều quay đầu qua nhìn, trong khoảnh khắc này một thân hình cao lớn đam vào trong tầm mắt cô…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-406.html.]
Khắc với cái đầu gần như trọc khi còn ở đội đặc nhiệm, bây giờ râu tóc mọc túa lua nhưng không dài, chỉ tôn thêm sẽ soái khí của anh. Nhưng mà mặt anh đầy râu nên che bớt vẻ đẹp trai đó đi.
Ngày cả khi hóa tranh thành xấu xi cũng không thể che dấu bớt vẻ nam tính của anh.
Ánh mắt ánh sáng như những vì sao khóa chặc lấy cô.
“Người phụ nữ này, tôi muốn!” Thanh âm trầm khàng kèm theo sự kiêu ngạo không che dấu.
Anh buông tay Dã Kê ra, tay hắn thiếu chút nữa gãy ra, thân hình cao lớn đi về trước, chắn trước người Diệp Kiều, ngón tay thô ráp bấu chặt càm cô nâng lên.
“Chính cô là người đốt kho hàng của chúng tôi, hả?” Người đàn ông nghiếm răng nghiêm giọng hỏi.
Đôi mắt anh khóa chặc khuôn mặt cô, đôi mắt anh nhìn vào mắt cô như muốn hút đi linh hồn trong đó, Diệp Kiều cảm thấy trái tim, linh hồn mình bất cứ lúc nào cũng bị anh hút đi, hơi thở của anh bao quanh lấy cô..
Cô, cuối cùng, có thể gặp anh rồi!
“Tôi, tôi…” Diệp Kiều lắp bắp, không biết nên nói gì, cô cũng kích động, m.á.u huyết toàn thân như sôi trào.
Cô thật sự không ngờ lúc này sẽ gặp được anh, chuyện này rất là ngoài ý muốn, làm cô rất kinh ngạc, lại rất vui sướng.
Nhưng anh đang nằm vùng.
Anh hiện giờ là thanh viên của bọn buôn ma túy!
Trong lòng Lục Bắc Kiêu cũng kích động không thôi, thật sự không ngờ, ở nơi ma quỷ này mà còn có thể gặp được cô, cô làm sao mà đến đây? Vì sao lại đến đây? Cô có nhận ra anh không? Nhưng mà anh vẫn cố ý giả giọng, sợ nha đầu này làm lộ thân phận của anh.
“Đúng! Anh A Mộc! Chính là con nhỏ này, dám phóng hỏa! Anh nhất định phải trừng trị cô ta thật hung ác vào!” Dã Kê tức giận nói.
Anh A Mộc…
Hình như đã nghe qua ở đâu rồi…
“Nhìn cũng không tệ…” Lục Bắc Kiêu khả ố nói, sao đó ngón tay cái sờ sờ vào gương mặt cô.
Một cảm giác tê dại từ lâu không thấy chạy đi khắp cơ thể.
“Anh A Mộc, anh thích thì đem đi chơi đi!” Dã Kê lập tức nịnh bợ Lục Bắc Kiêu, cười bỉ ổi.
“Anh, anh buông tôi ra! Lấy cái tay dơ bẩn ra khỏi người tôi!” sau khi Diệp Kiều qua cơn kích động, bình tĩnh lại có ý phản kháng, gạt tay Lục Bắc Kiêu ra, lớn tiếng nói.
“Ồ! con nha đầu này! Thật là muốn bị thi thập mà, anh A Mộc, anh phải giáo huấn cô ta thật tốt!” Dã Kê lên tiếng, thật hi vọng anh A Mộc chơi xong sẽ thưởng cô ta cho hắn!
“Dã Kê, chuyện tối này kho hàng bị cháy, tốt nhất đừng truyền ra, nếu không anh Sơn trách tội, thì mày ăn không vào đâu… đừng trách anh đây không bảo vệ mày.”
“Vâng vâng vâng! Anh A Mộc, em còn sợ anh trước mặt anh Sơn nói em…” Dã Kê vội nói, số hàng hóa này mà có vấn đề thì đám bọn họ c.h.ế.t chắc.
Lục Bắc Kiêu kéo Diệp Kiều đi vào sân, Diệp Kiều giả vờ phản kháng.
“Buông tôi ra! Bọn nhị khúc chúng mày, đừng có đụng vào tôi, dám đụng vào tôi tôi sẽ cho các người biết tay.” Diệp Kiều tiếp tục giả vờ nói, sợ Lục Bắc Kiêu nằm vùng bị bại lộ.
Nha đầu này, thật là…
“Lên lầu!” Lục Bắc Kiêu nghiêm khắc nói, đẩy cô một cái, Diệp Kiều thiếu chút nữa ngã xuống, liến nắm lấy tay vịn đi lên lầu.
“Đừng có đẩy tôi, để tôi đi, các người là lũ nhị khúc!” Diệp Kiều lại cố ý mắng chửi.
“Con nha đầu này, mồm miệng cũng sắc đấy, một chút nữa cho cô chỉ biết khóc!”
Lúc đi lên gặp mấy tên côn đồ, bọn họ đối với Lục Bắc Kiêu rất cung kính, có thể thấy thân phận nằm vùng của anh cũng rất cao.
“Đừng có chạm vào tôi! Tôi không muốn, buông ra!” vừa đến cửa phòng, anh liền đẩy cô vào, Diệp Kiều nắm lấy khung cửa lớn tiếng nói.
“Ngoan ngoãn cho tôi, đi vào!” Lục Bắc Kiêu nói xong thì đẩy cô vào phòng, sau đó đóng mạnh cửa lại.
Diệp Kiều thở hỗn hễn nhìn người đàn ông vừa đóng cửa sau đó quay người lại , lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng.
Một người đàn ông thô bạo cuồng dã đi về phía cửa phòng cô, hai mắt nóng rực, vừa chạm tới cô, đôi bàn tay thô ráp như giấy ráp ôm lấy khuôn mặt non nớt của cô, phun hơi thở nóng rực lên mặt cô, khiến cô cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết. …
“Sao lại đến đây? Hả?” Thanh âm anh trầm khàng, thấp giọng hỏi.
Hơi thở nam tính có thể làm cô bị nóng chảy, trái tim cô đập liên hồi, một đôi mắt ánh hơi nước nhìn chằm chằm anh, tạo hình này của anh giống hệt với kiếp trước bọn họ gặp lại, mà kiếp trước, cô không nhận ra anh, nghĩ như vậy thần kinh càng thêm hưng phấn.
Đã hơn một năm không gặp, giờ phút này anh gần trong gang tấc, Diệp Kiều căn bản là không thể nghĩ gì, cũng không thể trả lời anh, cô chỉ muốn hít một hơi!
Anh lại càng kích động với hưng phấn hơn cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt ngập nước, miệng nhỏ há to, anh cũng nhiệt huyết sôi trào, cúi đầu xuống, tựa như dã thú mà gặm hôn lấy!
Nhiệt liệt mà cuồng dã hôn, là cảm xúc lúc này chứng tỏ anh đang phát tiết!
Diệp kiều bị anh lây nhiễm, trở tay ôm lấy thân hình nóng bỏng của anh, nhón hai chân, để nụ hôn của hai người càng sâu, càng nóng bỏng!
Bàn tay to của anh ấn cô xuống, dùng sức xoa bóp, ấn vào trong lòng ngực, giống như muốn hòa cô làm một với thân thể mình, làm cho cô không chống đỡ được, râu quai nón vuốt ve trên da thịt non mềm, vừa ngứa vừa tê dại…..
A…… Nóng quá……
Càng nóng lên, thần kinh lại càng trở nên hưng phấn, mỗi một tế bào ở thân thể đều đang kêu gào, thân hình bị bắt theo mỗi động tác của anh không ngừng xoay trong, lúc thì dán vào vách tường, khi thì đụng vào ván cửa, cái ván cửa kia bị bọn họ đập vào "bụp bụp"!
“Anh A Mộc đêm nay có diễm phúc thật đấy! Cô bé kia thật khá!"
Bên ngoài truyền đến thanh âm của ngựa con.
Cô bị anh đè ở trên ván cửa, vạt áo thun bị anh vén lên vùi đầu vào ôn hương nhuyễn ngọc: "Không được! Đừng chạm vào tôi! Cứu mạng!”
Diệp Kiều phối hợp kêu lên, mỗi tế bào trên thân thể lại kêu gào: “Muốn muốn muốn!”
Mặc kệ tình cảnh giờ phút này của họ, mặc kệ thân phận của anh, càng mặc kệ làm một người nằm vùng, mẹ nó, giờ anh chỉ muốn gặm cô một lượt từ đầu đến chân!
“Anh Kiêu……” Đôi tay cô ôm lấy đầu anh, đó đúng là tóc thật của anh, cực kỳ cứng, cô nâng đầu của anh lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như thiêu đốt: "A ——” lại nóng bỏng mà hôn xuống!
“Cô nhóc……vì sao lại tới đây? Hử? Biết anh đang làm gì không?" Lần thứ hai hôn tới thở hồng hộc, cuối cùng anh cũng buông cô ra, môi vẫn còn để ở cánh môi cô, hơi thở thơm mát hòa cùng hơi thở của cô.
Đôi môi Diệp Kiều sưng đỏ, khẽ mở ra, hô hấp dồn dập, cô có thể nói là cô tới tìm anh sao?
Không thể!
“Em, em đến du lịch……đúng lúc, vừa có bạn học cùng quê, ở đây……cô ấy bị anh trai ruột bán cho bọn buôn ma túy, nên em tới cứu cô ấy……" cô thở hồng hộc, đứt quãng hoàn mỹ giải thích cho anh.
“Em biết…….anh, là……nằm…… A ——” từ "đế" kia còn chưa nói xong đã bị anh nóng bỏng hôn lấy, nụ hôn này mang theo ý vị trừng phạt, anh thậm chí là cắn, cắn đến đầu lưỡi cô đau nhói, đau đến nhíu mày, anh mới buông ra.
“Làm loạn! Tới địa phương quỷ quái này du lịch làm gì?! Nơi đây khắp nơi đều là hoa anh túc!" Anh thấp giọng giáo huấn, bàn tay to thậm chí còn đánh m.ô.n.g cô.
“Mọi người thật ra là chỉ chơi ở trong huyện thành thôi, ai biết bạn học…." Cô biết, anh đây là đang lo lắng nguy an của cô.
“Sao bên trong anh A Mộc chả có tí động tĩnh nào vậy?" Bên ngoài, có con ngựa con nghe lén.
Lục Bắc Kiêu cởi áo thun trên người ra, ném xuống mặt đất, anh xoay người đi ra cửa, trừng mắt nhìn ngựa con vẻ mặt đáng khinh: "Mẹ nó, có cần tiến vào xem trực tiếp mới bằng lòng không, hả? Phiền muốn chết! Cút!"
Thân hình trần trụi của anh đứng ở cửa, lạnh giọng nói với hai con ngựa con đứng ở cửa!