Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 404
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:13
Lượt xem: 18
Bờm sư tử Tiện Tiện không mời tự đến, không đến một lúc sau, người hâm mộ của anh ta đã vây xung quanh quán trà sữa “Bọn họ” đến nước còn không lọt, Diệp Kiều quả thật ghét bỏ anh ta!
Đổng Nhàn dùng tiêu thụ đói không đến mấy ngày, thì doanh thu của bọn họ cũng sẽ nhanh chóng quay lại thôi, làm gì cần một minh tinh tạo thanh thế, cũng không phải là doanh nghiệp lớn gì.
Cái người này còn nói với người hâm mộ quán trà sữa này anh ta cũng có cổ phần!
Tuy rằng biết rằng anh chỉ muốn giúp bọn họ, nhưng cô không cần có được không?!
Nếu để Lục Bắc Kiêu biết được thì quán trà của bọn họ còn mở được nữa sao!
Quá trà sữa diện tích vốn không rộng, vây xung quanh không ít người hâm mộ của Tô Mục, bên ngoài cũng tụ lại không ít người. Tô Mục mặc áo sơ mi trắng, đeo một cái kính đen, luôn nở nụ cười thân thiện, ký tên cho người hâm mộ, anh cũng từng câu từng câu trả lời câu hỏi của bọn họ.
Diệp Kiều phát hiện, sau khi được đào tạo chuyên nghiệp, Tiện Tiện lúc này đã có dáng vẻ của nghệ sĩ rồi.
Mãi đến 11 giờ tối Bờm sư tử Tiện Tiện vẫn nhẫn nãi trả lời các câu hỏi, lúc này người hâm mộ mới rời khỏi hết quán trà sữa, nhưng bọn họ vẫn chưa có đi mà đứng đợi anh ở bên ngoài.
“Bờm sư tự Tiện Tiện, mời anh sau này đừng đến đây nữa!” Diệp Kiều chán ghét nói, chỉ thấy Tiện Tiện ngồi đó, đang viết lên giấy cái gì đó.
“Kiều gia! Tôi cảm thấy như thế mới tốt, việc buôn bán của chúng ta sau này càng phát đạt!” u Dương vội vàng nói, mê trại nhìn Tô Mục, những người khác cũng vậy.
“Đợi sau này chúng ta mở chi nhánh toàn quốc đến lúc đó dùng đến anh ta cũng không muộn!” Diệp Kiều khoang tay trước ngực, bộ dạng sẳn sàng trục lợi.
“Ha ha, đến lúc đó, tôi sẽ lấy cái phí đại diện giá trên trời, một bộ dạng, “Hôm nay em không đáp trả tình yêu của tôi, ngày mai tôi sẽ làm em hối hận không thôi!”.
Nói xong thì dán giấy điều ước đã ghi vào trong đống giấy đều ước được dán lên tường.
“Giá trên trời, chị còn không còn thèm mời cậu!” Diệp Kiều tức giận nói, sau đó tiếp tục đi gầm gừ với người khác!
Bờm sư tử Tiện Tiện ở thêm một lúc thì được xe bảo mẫu đón đi.
“Diệp gia Diệp gia, Tô Mục rốt cuộc là viết cái gì vậy? Sao chúng tôi tìm không thấy?” mấy người nhiều chuyện đi tìm ước nguyện của Tô Mục dán trên tường nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Diệp Kiều mới không thèm biết.
Ngày thứ hai, quán trà sữa “chúng ta” ở bên cạnh, game over hoàn toàn rồi, bọn họ bán trà sữa có vấn đề, rất nhiều sinh viên bị đau bụng sau khi uống tố cáo lên hội bảo vệ người tiêu dùng, Đổng Nhàn và Trịnh Hương bồi thường tiền thuốc không nói, còn bị phạt nữa.
“Nói chúng tôi sẽ bị đóng cửa, kết quả thì sao? Ha ha…” Hoa Nhụy nhìn thấy Đổng Nhàn cô ý đi lên phía trước hắt nước lạnh, “Cho các người hại người, đúng là đem đã tự đập chân mình!”
Đồng Nhàn tức đến đỏ mặt lên, nhưng lại không cách nào phản bác, sau này cô ta cũng đừng mong mở quả ở trên con đường này nữa.
Sau khi quán trà sữa kế bên game over, Diệp Kiều xin phép trường học, muốn hợp nhất hai quán lại đem bức tường ngăn cách hai bên phá bỏ, mở rộng diện tích quán ra, nhờ phúc của Tiện Tiện, hiện tại quán trà của bọn họ cung đã không đủ cầu rồi.
“Diệp gia chị đưng đi có được hay không? Tuy rằng là nghỉ hè, khách không nhiều, nhưng quán trà của chúng ta được thị trưởng chiếu cố, chị đi rồi, lỡ có chuyện gì phát sinh chúng tôi không xử lí nổi!” Nghe Diệp Kiều nói muốn đi du lịch, không đến quán nữa thì u Dương cầu xin nói.
Cô còn muốn mang theo Hoa Nhụy, vì đó là quê nhà của Hoa Nhụy, sau khi Hoa Nhụy đến thành phố học, mõi kỳ nghỉ hè đều ở lại làm thêm đi kiếm tiền, hai năm rồi chưa được về nhà lần nào.
“Các cô có mấy người, sao không độc lập một chút? Không có tôi thì không được sao?! thành thật buôn bán, thì có thể có chuyện gì chứ? Hai cái tai họa không phải đã bị đuổi đi rồi sao?!” Diệp Kiều hơi tức giận nói, cô nhất định phải tỉnh đó, bởi vì kiếp trước, lúc cô nghỉ hè cũng đến đó, lúc đó đã gặp được Lục Bắc Kiêu bị thương…
Nghe Diệp Kiều nói muốn đến tỉnh Y du lịch, tất cả mọi người đều không ủng hộ, không giống như kiếp trước, cô chỉ cần nói với ông nội một tiếng là đi. Hiện tại, Lục, Diệp đều đem Diệp Kiều coi thành gấu trúc- bảo vật quốc gia rồi.
Lúc này ngành du lịch của tỉnh Y không có phát triển bằng hai ba mươi năm sau, rất nhiều phong cảnh và cổ thành vẫn còn bảo tồn vẻ nguyên sơ, không cần bà Đổ nói, đi chổ đó du lịch chẳng khác nào tiêu tiên mua vất vả, trị an ở đó cũng không tốt, khuyên cô đừng đi, muốn đi cũng mang theo mấy người theo bảo vệ.
Ông nội cũng nói cô mang theo cảnh vệ Tiểu Đổng theo, Diệp Kiều đương nhiên là không muốn.
Bọn họ đều không biết cô muốn đi tìm Lục Bắc Kiêu, nếu như bọn họ biết Lục Bắc Kiêu đang nằm vùng ở tỉnh Y, sẽ càng không để cô đi.
Ai cũng không cản được quyết tâm muốn đến tỉnh Y của cô, đem mấy chuyện của công ty và quán trả sữa giao phó lại, cô và Hoa Nhụy xuất phát.
….…..
Từ thành phố J đến tỉnh Y mỗi ngày chỉ có một chuyến bay đến một nơi thuộc tỉnh Y, Xuân Thành.
Nhà của Hoa Nhụy ở một thôn trên núi, cách rất xa Xuân Thành, còn phải ngồi ba ngày hai đêm xe lửa, lại chuyển một chuyến xe khách, còn phải đi bộ một khoảng mới đến đích.
Lúc đầu Hoa Nhụy từ nhà đến thành phố J học, một mình ngồi xe lửa đến hơn 10 ngày mới đến được thành phố J.
Hoa Nhụy ở khu tự trị huyện Tường Vân, cả huyện chỉ có một trường trung học, cơ sở vật chất dạy học cực kì lạc hậu, thầy dạy các môn cũng không đủ, dưới điều kiện như vậy mà cô có thể đổ được một trường đại học danh tiếng cả nước như thế có bao nhiêu vất vả! Diệp Kiều phục nhất là người tự dựa vào bản thân mình làm nên thành tích.
Cho nên cô đối với Hoa Nhụy rất chiếu cố.
Bọn cô ngồi máy bay đến Xuân Thành, lại đi mua hai vé xe lửa đến huyện Tường Vân.
Đến cả Hoa Nhụy cũng không hiểu, Diệp Kiều là một địa chủ như thế thì đi du lịch ở chổ nào mà không được, đâu cần đến quê cô chứ, tuy rằng ở đây như đào viên, nhưng đối với du khách mà nói, hành trình rất cực khổ, đi chẳng khác nào chịu khổ.
DTV
Diệp Kiều còn nhớ lúc đi với Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên đến đây du lịch đơn thuần chỉ là kích động!
“Kiều gia, chị nhất định phải trông kỹ túi tiền của mình! Trạm xe lửa gần đây, móc túi rất là nhiều, còn có cướp giật nữa! Hơn nữa bên đường bán ngọc, 90% đều là hàng giả, chị mà xem một cái mà không mua, bọn họ sẽ ép chị mua, tốt nhất là đừng có xem! Ngay cả đồ bạc cũng bán giá trên trời, tốt nhất là không nên mua!”
Hai người vừa ăn mì, Hoa Nhụy lại dặn dò cô một chập.
Diệp Kiều mang nói lưỡi trai, mặc áo sơ mi dài, tóc cũng cột gọn lại, nhìn như con trai.
Nghe Hoa Nhụy nói, khóe miệng cô nhếch lên, “Hoa cô nương, Kiều gia của cô đi ra ngoài chưa bao giờ chịu thiệt! Bà chủ, tính tiền!”
Cô đứng dậy, duỗi tay cho vào túi quần bò lấy bóp tiền!
Chết tiệt!
Túi tiền đâu rồi!
Vừa nói không chịu thiệt, giờ bóp tiền không thấy nữa chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
“Sao thế?” Hoa Nhụy nhìn cô lục túi phía sau.
“Ông nó! Túi tiền bị trộm rồi, Hoa cô nương, cô ở đây đợi tôi, đừng có đi lung tung!” Diệp Kiều nói xong liền chạy ra ngoài.
Lục Tiểu Cổn đáng chết, thấy túi tiền mẹ nói bị trộm mà cũng không nhắc nhở một tiếng.
“Cô gái, đừng đi, bọn trộm đang ở phía đối diện đếm tiền trong túi cô kìa! Đừng đuổi theo, bọn họ có rất nhiều người, báo cảnh sát cũng vô dụng, vào đó mấy ngày rồi khi thả ra cũng đi trộm nữa thôi!” ở bên cạnh quán mì, một bà cụ da mặt đồi mồi, tay cầm gậy chống lên đất, trong miệng nhai cau, nói về tên trộm lấy túi tiền của cô.
Không có khoa trương như thế chứ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-404.html.]
Tức giận trong lòng Diệp Kiều không ngui được!
Cô có một tật, đó chính là đồ của cô, trừ khi cô cam tâm tình nguyện cho người khác, nếu không đi trộm hoặc cướp của cô, trong lòng cô sẽ khó chịu đến c.h.ế.t mất, cho dù làm rơi cũng không muốn người khác nhặt được!
Tên trộm trộm lấy bóp tiền của cô, đang lấy chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của cô từ trong bóp ném ra ngoài, đem tiền bên trong lấy ta hết, dường như không biết Diệp Kiều đang đến gần. Diệp Kiều nhặt chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của mình nhặt lên.
“A Phi!” Đồng bọn của anh ta phát hiện ra Diệp Kiều, lớn tiếng nhắc nhở.
Người gọi A Phi trộm lấy bóp tiền của Diệp Kiều quay người lại, thì thấy Diệp Kiều đã đến gần mình, chẳng qua, hắn ta cũng không sợ, còn khoa trương ném bóp tiền đi, cầm lấy một xấp tiền đắc ý nhìn cô vẫy vẫy.
Diệp Kiều nhặt bóp tiền lên, bước lên hai bước, “Trả tiền lại cho tôi!”
“Cô gái, cô là người ngoài đến, nếu thông minh một chút thì mau chạy đi, cô là muốn bị đánh sao?” A Phi đắc ý nói, bước lên, duỗi tay muốn sờ mặt cô.
Chi là, tay của anh ta còn chưa chạm được Diệp Kiều, đã bị cô khóa cánh tay lại, lưu loát quật ngã hắn ta xuống đất.
“Á!” A Phi kia đau hét lên, Diệp Kiều còn hung hăn đạp vào n.g.ự.c anh ta một cái, cúi người bóp c.h.ặ.t t.a.y cầm tiền của hắn cướp về, cô vừa quay người thì thấy ba tên dường như là động bọn của hắn ta quây cô lại.
Diệp Kiều không thèm để ý bọn họ, hơn nữa còn đang đếm tiền, cho dù thiếu một đồng cô cũng không bỏ qua cho đám người này.
Không thiếu đồng nào, đem tiền bỏ vào bóp, quay về. Lúc ngấng đầu lên, một tên trộm liền bước lên trước cản lấy cô, Diệp Kiều ngước mặt lên, đối phương còn nhìn cô cười hắc hắc.
“Hắc hắc!” cô cũng nhìn đối phương cười lại, sau đó nâng gối lên đã vào hạ bộ của đối phương, thì thấy tên này vốn đang cười thì vẻ mặt liền cứng lại, sao đó biểu tình nhắn nhó khó coi!
Hắn ta cong người ôm lấy hạ bộ, “a a a…” Tên đó đau hét lên, nằm lắn quay ra đất.
Đó là mệnh căn của đàn ông, động vào đó đau cực kỳ.
Cô muốn đi, nhưng người còn lại lại tiến lên ngăn lại, lần này cô chỉ còn cách đánh trực tiếp.
Lúc Hoa Nhụy tìm được cô, mấy tên trộm đã bị đánh đến nằm quay ra, đau đơn rên la mà Diệp Kiều còn kêu dân quân đến hốt đám người này đi.
“Kiều gia! Sao chị dám động thủ với bọn họ vậy đám người này ở phía sau có người chồng lưng đó!”
“Hoa cô nương, cô tưởng tôi là nước lã sao?! đừng sợ, bọn học có chống lưng tôi không có sao!” Diệp Kiều kiêu ngạo nói, hơn nữa hai năm luyện võ không phải để chơi, đối phó với đám người này cô dư sức!
Hoa Nhụy tuy răng biết cô là Hồng Tâm Đại, lại là người giàu, nhưng núi cao hoàng đế xa, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Đợi đến khi lên xe, Hoa Nhụy mới yên tâm lại.
“Kiều gia, đợi khi xuống xe, tôi về nhà, chị ở lại cổ thành tìm một nhà khác nào đó ở đi. Ban ngày thì có thể đi dạo, nhưng buổi tối phải quay và nhà khách, đừng đi lung tung!” Hoa Nhụy không ngừng dặn dò.
Diệp Kiều không giồng Hoa Nhụy, cô là một cô gái xinh đẹp, khác với cô, cô để cô về nhà mới an tâm.
Đi xe lửa ba ngày hai đêm, may là là giường nắm, lúc xuông xe còn phải ngời xe khách sáu tiếng, đi qua ba ngọn núi, mới về đến nhà Hoa Nhụy.
Nhìn bên trái là một dãy núi tròng đầy biển hoa màu đỏ, mỗi đó đều tươi tắn, nở khắp nơi mê hoặc lòng người.
“Hoa Nhụy, đây là hoa gì, đẹp quá…” Diệp Kiều nhìn biển hoa, cảm khái nói.
Hoa Nhụy lại căm hận nhìn biển hoa đó,”Đẹp thì đẹp, nhưng rất độc! Diệp Kiều, đấy là anh túc.” Giọng cô đầy căm hận.
Trời ơi!
Diệp Kiều sững sờ, trồng một mảnh lớn như thế không phạm pháp sao?
Đương lúc Diệp Kiều sững sờ, Hoa Nhụy đã trả lời hoài nghi của cô.
“Đều là do trùm ma tuy ở đây bắt người sơn dân trồng, đàn ông ở thôn chúng tôi, hầu như đều nghiện ma túy cả! Không có sức lực lao động, không làm ruộng, không có thu nhập, như thế nghèo lại càng nghèo! Kiều gia, nếu không phải vì nhớ mẹ tôi, tôi mãi mãi cũng không muốn quay về nơi này! Tôi từ nhỏ đã có ý nguyện, đi ra khỏi nơi này, muốn đi đến một nơi thật xa!” Hoa Nhụy nhìn những bông hoa độc đó, kích động nói.”
Trùm ma túy…!
Diệp Kiều lại lần nữa sừng người, nhìn thân người gầy gò của HOa Nhụy càng thêm thưởng thức cô.
“Hoa Nhụy, cô làm được rồi! Đợi khi tốt nghiệp tìm được công việc, thì đón mẹ cô đến ở cùng đi! Đúng rồi, còn những người nhà khác của cô thì sao?” Diệp Kiều cổ vũ cô, người tốt nghiệp từ đại học J ra tương lai cũng không đến nỗi nào.
Sắc mặt Hoa Nhụy lại thay đổi, lắc đầu, “Kiều gia, đi qua ngọn núi phía trước là tời rồi!”
Cô không muốn nhắc đến cha và anh mình.
Diệp Kiều nhìn biển hoa anh túc, nghĩ đến lời HOa Nhụy cũng hiều phần nào
Trùm ma túy ở đây có nghĩa là bây giờ cô đang rất gần với anh?
…..
Nhà của Hoa Nhụy so với cô nghĩ còn nghèo hơn, dùng từ bốn bức tường để miêu ta cái nhà này, trong nhà chỉ có mẹ cô ấy, mới 40 tuổi mà nhìn như 60 tuổi, mặc trang phục dân tộc màu đen, bà ấy chỉ nói được tiếng dân tộc không nói được tiếng phổ thông, nói chuyện Diệp Kiều không hiểu nổi phải nhờ Hoa Nhụy phiên dịch cho.
Mẹ cô ấy nói cô không hiểu nhưng bà ấy rất nhiệt tình, đem g.i.ế.c con gà nuôi lấy trứng duy nhất trong nhà g.i.ế.c để đãi cô.
Hoa Nhụy đến tiệm tạp hóa nhỏ tròng thôn mua một ít vật dụng, hủ gạo trong nhà đã trống không, hai người mua gạo xong, Hoa Nhụy đi nhặt một ít nấm Tùng Nhung.
“Đùa gì vậy, cái này mắc lắm đó!” Diệp Kiều kiếp trước đã ăn qua, nấm này rất đắt, không ngờ ở đây còn có nắm Ngưu Can, nấm Kê Tùng, nấm Bạch Thông, các loại nấm hoang dã đều có cả.
“Trên núi có chổ tốt ở chổ này, khắp đất đều là bảo vật, một năm bốn mùa có thể ăn các loại thức ăn hoang dã, có thể sống được!” Hoa Nhụy cười, “Kiều gia, nấm này có độc, không được đụng vào.”
“Nghe nói ở đây các người cũng ăn nấm độc?” Diệp Kiều tò mò hỏi, “nghe nói sau khi ăn xong sẽ gặp ảo giác, thấy ma quỷ khiên vũ, rốt cuộc là thật hay giả?”
“Là thật đó! Những nấm độc đó chỉ có người bản địa chúng tôi dám ăn! Sau khi ăn xong sẽ gặp ảo giác, nhưng không c.h.ế.t người.” Hoa Nhụy cười nói
Khi hai người về nhà, trong nồi đã bay ra mùi thơm thịt gà, món gà hầm nấm ăn ở thành phố không ra mùi vị gì, còn có món nấm Tùng Nhung sào mỡ lợn còn ngon hơn những nhà hăng nổi tiếng cô ăn ở kiếp trước nữa.
Sau khi nghe lời khuyên của Hoa Nhụy, ở lại nhà cô ấy không có nhà tắm thật sự không tiện, cô đành lên thị trấn tìm một nhà khách thuê một phòng.
“Lục Tiểu Cổn, nhanh nói cho mẹ biết, hiện giờ mẹ cách chổ cha con có xa không? Mẹ cảm thấy rất gần….” sau khi tắm nước nóng xong, Diệp Kiều nằm ngã lên giường nghiêm túc hỏi.
Cô vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ bên ngoài.
Diệp Kiều lập tức ngồi dậy, không phải là thời gian này chớ.
“Anh A Mộc! Mau lên xe!” Diệp Kiều đi đóng cửa sổ lại, nghe dưới lầu có âm thanh truyền đến, còn có tiếng đánh nhau kịch liệt, cô cẩn thận đem cửa sổ hơi hé ra, tuy rằng cô có võ, nhưng không có nghĩa là đánh thắng tất cả.
Dưới lầu, chiếc xe màu đen mở của ra, một bóng người nhanh nhẹn chui vào, sao đó chiếc xe đó nhanh chóng rời đi!