Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 403

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:11
Lượt xem: 24

Trong lòng Lục Bắc Kiêu bùng phát, thật sự muốn một s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t bà nương này!

“A Mộc, cậu sợ anh Sơn, mà không sợ tôi sao? Có tin hay không, tôi chỉ cần nói một câu trước mặt anh Sơn thì cậu c.h.ế.t không có chổ chôn không?” Cánh tay Phan Linh từ vạt áo anh mò lên n.g.ự.c anh, cô nhẹ nói, hai tay tiếp tục sờ soạng.

“Không người đàn ông nào có thể thoát khỏi vòng tay của tôi… A Mộc, nếu cậu nghe lời… chị sẽ không bạt đãi cậu, có tôi là cậu có được nữa giang sơn rồi…” Giọng Phan Linh mê hoắc nói.

Hai mắt Lục Bắc Kiêu híp lại không động đậy.

“Nghe nói, lông người đàn ông càng dày thì càng*, A Mộc… cậu!" Anh thế mà lại, thế mà lại không có cảm giác với cô.

Mắt Phan Linh dại ra, lòng tự tôn bị đã kích nghiêm trọng, cô không đủ đẹp hay không đủ gợi cảm? Anh thế mà lại không cứng….

Lục Bắc Kiêu lúc này đã quay người lại, “ Chị dâu, xin lỗi, làm chị thất vọng rồi, tôi đối với phụ nữ không có cảm giác đó!”

“Sao, sao lại có thể?” Mặt Phan Linh đỏ lên, rất khó tin.

A Mộc này, rỏ ràng nhìn như một cực phẩm, cơ thể cao to cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, cực kì có hương vị đàn ông, sao lại không có cảm giác với phụ nữ chứ?!

Lúc này, cửa thang máy có động tĩnh.

“Anh A Mộc, không hay rồi, anh Sơn ở sòng bài bị mai phục!” Một tên đàn em chạy đến, gắp gáp nói với anh.

Lục Bắc Kiêu không nói hai lời, lập tức đi xuống lầu.

Ở bên ngoài sòng bạc bị vây kin đến nỗi nước đổ không lọt, ở cửa lớn đã không cách nào đi vào được,” Anh Sơn ở lầu mấy?”

DTV

“Lầu 3.”

Lục Bắc Kiêu híp mắt lại, nhìn lên lầu 3, độ cao này đối với anh hoàn toàn không có vấn đề gì,”Các người ở dưới tiếp ứng, tôi trèo lên trên.”

Trong sòng bạc, Hà Sơn đang bị kẻ thù của anh vây lại, chỉ có mình anh trốn dưới bàn trong sòng bài, mắt nhìn thấy chân đi đến, anh ta cắn răng, từ dưới đáy bàn xông ra, băn c.h.ế.t một tên, tên còn lại cắm tốc cầm lấy s.ú.n.g không ngừng b.ắ.n về phía anh, anh trốn dưới bàn, cái bàn nhanh chóng bị b.ắ.n thành cái sàng.

“Hà Sơn! Đừng trốn nữa! Mày không còn đường nữa đâu!” Một người đàn ông dáng vẻ như sát thủ, khóe miệng đắc ý, hướng về phía cái bàn bị b.ắ.n thành cái sàng, dự định bắt sống Hà Sơn.

Ông ta đi về hướng Hà Sơn từng bước một, Hà Sơn chuẩn bị nổ súng, trên cổ anh đổ mồ hôi như mưa.

Chẳng lẽ mạng của Hà Sơn này chỉ đến đây thôi?!

Mắt nhìn thấy đôi ủng quân đội càng tiến gần, “Hà Sơn, đầu hàng đi! Thật là vui mà, tao có thể cầm lấy 5 trăm ngàn đô mỹ tiền thưởng rồi!”

“Lạch cạch” một tiếng, một mảnh cửa sổ bể thật lớn, bên ngoài có người xông vào, hai chận đá về người sát thủ, đối phương còn chưa có nổ s.ú.n.g đã bị đã ngã xuống đất.

“A Mộc!”

“Anh Sơn, đi ra cửa sổ, có dây thừng, tôi ểm trợ cho anh!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

Hà Sơn thấy bên ngoài cửa sổ có cột một sợi dây thừng, lập tức trèo xuống. Lúc này người đàn ông bị lcj đạo ngã xuống đất đang bò dậy, Lục Bắc Kiêu liền đi đến, không đợi ông ta hoàn toàn ngồi dậy đã đá một cú qua.

Anh nằm vùng, có thể không nổ s.ú.n.g thì tuyệt đối không nổ, nếu không quay về nước, có một đống chuyện phiền phức phải giải quyết!

Bị đá mấy cái, sát thủ cuối cùng cũng không bò dậy nổi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rầm rầm, anh liền một bước thành ba bước, anh xông đến cửa sổ, tuột nhanh xuống.

“A Mộc!”

“Anh Sơn, lên chiếc xe con đó!” Lục Bắc Kiêu vừa nói vừa kéo anh ta đi.

Hai người chạy nhanh đến chiếc xe đó, không đến một lúc sao, tiếng s.ú.n.g b.ắ.n như mưa b.ắ.n về phía chiếc xe của bọn họ, Hà Sơn nằm sấp xuống, Lục Bắc Kiêu phụ trách lái xe, còn có hai tên đàn em ngồi phía sau b.ắ.n lại, nhưng chẳng bao lâu thì bọn họ đã thành hai bộ thi thể.

“Anh Sơn! Đám tôn tử đó là ai, mà dám đuổi g.i.ế.c anh, tôi mang đàn êm quay lại g.i.ế.c bọn họ!” Lục Bắc Kiêu dìu Hà Sơn từ trên xe xuống, tức giận nói. Chiếc xe của bọn họ bị b.ắ.n thành hàng trăm lỗ thủng, hai bộ t.h.i t.h.ể phía sau m.á.u chảy lênh láng.

Anh cô ý nói như thế, trên thực tế là muốn Hà Sơn quay về nước!

“Trừ Ô Sa ra còn ai nữa! Kẻ thù sống c.h.ế.t của tôi! Kết thù đã lâu rồi! Đây là địa bàn của bọn họ, A Mộc, chúng ta lập tức giản tán thôi!” Hà Sơn cắn răng oán hận nói.

“Anh Sơn! Anh cam tâm đi như thế sao?! Cái đám tôn tử này quá ức h.i.ế.p người rồi! Tôi mang người đi đánh bọn họ!” Lục Bắc Kiêu cố ý nói, nói đến đó thì muốn đi, lúc này Phan Linh từ trong phòng đi ra, vẻ mặt hoảng sợ.

“A Mộc! Chuyện báo thù, ngày dài tháng rộng mà! Cậu yên tâm, tấm lòng của cậu tôi nhận! Chuẩn bị giải tán!” Hà Sơn vổ vỗ vai anh, trầm giọng nói.

“Anh Sơn, anh không sao chứ?” Phan Linh vẻ mặt quan tâm hỏi.

“Không sao!” Hà Sơn nói, “Tối nay cực khổ cho A Mộc rồi! Nếu không lãi tử đã c.h.ế.t trên tay Ô Sa rồi!”

Nghe Hà Sơn xem trọng A Mộc đến như vậy, trong lòng hừ lạnh, tên tiểu tử này, rốt cuộc là cố ý hay đối với phụ nữ không cứn lên được?!

Có mấy người đàn ông có thể thoát khỏi mê hoặc của Phan Linh này chứ? Tên tiểu tử này là người đầu tiên!

….

Quán trà sữa “Chúng tôi” ở đôi diện đột nhiên buôn bán tốt lên, nhưng làm cho nhân viên”bọn họ” mở to mắt mà nhìn.

“Sao mà có nhiều người xếp hàng đi mua vậy? Không đi học sao? Còn có không ít cô, chú lớn tuổi nữa!” u Dương đứng ở trước cửa, nhìn phía bên cạnh, nghiêm túc nghiên cứu.

“Mang lượng khách của chúng ta đi hết rồi, mở cửa hai tiếng rồi cũng không có vị khách nào!” An Hân tức giận thở phì phò, “Cũng không biết bọn họ có hoạt động gì, đột nhiên mấy ngày hôm này lại có nhiều khách đến như thế?”

Diệp Kiều từ trên gác lửng đi xuống, vừa đi vừa nói, "Các chị em, tiếp thị đói, bài học này quên rồi sao?”

Lời của cô làm tất cả mộ người ngẩn ra.

“Chết tiệt! Đám người đó là bọn họ tiêu tiền thuê đến hả?” Từ Nhiễm lớn tiếng nói.

“Nếu không thì sao? Trà sữa khó uống như thế, danh tiếng lại không tốt, đột nhiên có nhiều người đến xếp hàng mua như thế, cậu cho rằng là cái gì?” Diệp Kiều lạnh giọng hừ một tiếng, “Nhìn người ta xem, Mỹ Viện có thể có nghĩ chiêu như thế, bọn họ là học kinh doanh đó!”

“Kiều gia, chúng ta là những cô gái chính trực mà phải không?” u Dương phản bác.

Lúc này, Đổng Nhàn đang nhìn “Bọn họ” ở bên cạnh đang nhìn trộm, cho dù bỏ tiền ra thuê đám người này đến, như thế cô cũng lấy lại được mặt mũi rồi.

“Tôi nói với các cô này, bà chủ của chúng ta, là bạn gái của Lý Thành Hề, xin mọi người ủng hộ nhiều vào!”

“Lý Thành Hề! Là tài tử đó sao!”

“Nếu đã như thế sao chưa từng thấy anh ta đến đây đoán bạn gái mình chứ?”

Trịnh Hương có chút bối rối nhìn Đổng Nhàn.

“Anh ấy rất bận, hiện tại vào giới giải trí rồi, nhưng mà thức bãy này tôi sẽ mời anh ấy đến quán chơi, lúc đó mọi người nhớ đến ủng hộ nhe!” Đổng Nhàn cười nói.

Lời của cô ta làm Trịnh Hưỡng sững lại.

Tuy rằng trong miệng Đổng Nhàn, Lý Thành Hè là của cô, nhưng TRịnh Hương hiểu rỏ, bọn họ căn bản không có giao tình gì, đều là Đổng Nhàn tự biên tự diễn.

Sinh viên đại học nghe nói Lý Thành Hề thứ bãy này sẽ đến “Chúng tôi”, việc buôn bán của bọn họ liền tốt lên, lúc Đổng Nhàn quay lại phục vụ, nhìn thấy Hoa Nhụy đứng ở cửa phát tờ rơi, khóe miệng đắc ý nhếch lên, “Cho cô bán đứng chung tôi, cái quán này cuối cùng cũng đóng cửa, tôi xem cô đi làm công ở chổ nào, đến lúc đó quay lại cầu xin tôi, thì đừng có mơ nhé!

“Cô nói cô cái sinh viên nghèo này, sao mà không biết tốt xấu vậy? Cơ hội kiếm tiền tốt như thế, cô không cần còn chống đối tôi nữa.” Đổng Nhàn lại nói.

Hoa Nhụy vẫn trầm mặt như cũ, “Cô yên tâm, cô không có cơ hội thấy tôi cầu xin đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-403.html.]

“Yo! Chết đến nơi còn cứng miệng! Cô xem trước cửa hàng chúng tôi đi, lại xem cửa hàng của các người!” Đổng Nhàn đắc ý nói, nhìn Diệp Kiều sắp đi ra, vội vàng quay lại cửa hàng của mìn. Cô dám bắt nạt Hoa Nhụy vừa nghèo vừa không có bối cảnh, nhưng cô không dám làm vậy với Diệp Kiều, nghe nói cô ta xuất thân trong đại viện quân đội.

“Kiều gia, chị mau mau nghĩ biện pháp đi, tôi xem cô ta khoa trương được mấy phút!” Hoa Nhụy tức giận nói.

Diệp Kiều đứng trước cửa, hai tay vòng quanh n.g.ự.c lạnh lùng nhìn sang bên canh, “Bảo bối à, bọn họ không trụ được mấy ngày đâu. Lợi dụng tâm lý đám đông là không sai, nhưng bọn họ phải có cái thực lực căn bản chứ, đó chính là sản phẩm! Không nhìn thấy những người kia vừa uống một ngụm trà sữa đều đổ đi sao.”

Cô không gấp.

Thứ bãy, trời vẫn chưa tối, khoảng trống trước quán trà sữa “Chúng tôi” rất là náo nhiệt, người không biết còn tưởng là nơi đây có ca sĩ nào sắp mở nhạc hội nữa.

Tài tử Lý Thành Hề, tháng vừa rồi tuyên bố nghỉ học, để tiến vào giới giải trí. Ở thời đại đang cải cách mở cửa, theo đuỗi cái mới, việc một tài tử tuyên bố bỏ học đặc biệt được mọi người chú ý.

Nghe nói tối nay anh đến đây, không những người ở xung quanh mà sinh viên trường đại học gần đó cũng đến.

“Đổng Nhàn, sao bây giờ? Bận đến không làm kịp rồi.” Trịnh Hương thu tiền đến mõi cả tay, chạy đến tìm Đổng Nhàn nói.

“Đây không phải là một chuyện tốt sao, đây, cho bọn họ uống cái này.” Đổng Hương đáng đếm tiền nói.

“hả? Đây là trà ngày hôm qua, thời tiết nóng như vậy sẽ không bị hư chứ?" Trịnh Hương cau mày nói.

“Sao có thể? Cái này đã đóng kính rồi! nhanh lấy dùng đi!” Đổng Nhàn không kiên nhẫn nói, sau đó đẩy Trịnh Hương một cái, việc đếm tiền quan trọng hơn.

Trước cửa quán trà sữa “Bọn họ” có thể quăng lưới bắt chim được rồi.

Trước cửa quán “Chúng tôi” thì náo nhiều còn “Bọn họ” thì lại khá điều hiu.

“Diệp gia!Chúng ta mời Tô Mục đến đi, tôi không tin Tô Mục lại không nổi tiếng bằng Lý Thành Hề!” u Dương thở phì phò nói.

“Mời cái rắm gì, cô trả tiền sao? “Bờm sư tử Tiện Tiện đã một khoảng thời gian không liên hệ với nhau rồi, chẳng qua kỳ huấn luyện bí mật của anh cũng kết thúc rồi, mà gần đây cô thường nghe tin giải trí mới biết được.

“Chị và anh ấy có quan hệ gì, còn phải trả tiền nữa?” u Dương trừng trắng mắt.

“Tôi và anh ta có quan hệ gì? Tôi và anh ta một chút quan hệ cũng không có! Tôi nói cho các cô hay, sau này không được nói tôi và Tiện Tiện có cái gì, biết chưa? Nếu để Lục giáo quan của các người biết sẽ đánh c.h.ế.t tôi!” Diệp Kiều cảnh cáo.

“Lục giáo quan thương chị như vậy, sao lai đánh c.h.ế.t chị chứ! Đánh như thế nào?” u Dương bộ dáng của chị ngốc, ngơ ngơ hỏi.

“....” Diệp Kiều

Đồ Nhiễm thường hai bị những thư tình độc hại lúc này mới nhếch mép lên tiếng, “Kiều gia nhiều tính phúc a!” cô cười xấu xa nói.

!!!!!!!!!

Diệp Kiều vạn vạn không ngờ, Đồ Nhiễm cũng hiểu được cái này,” Con nha đầu này, cái tốt không học.”Những người khác còn tưởng ý của Đồ Nhiễm nói là “ hạnh phúc”

Lúc này quán bên cạnh xôn xao cả lên, Lý Thành Hề đến rồi.

“Lý Thành Hề! Anh là đến để ủng hộ quán trà sữa của bạn gái anh sao?”

“Bạn gái tôi? Là ai?” Lý Thành Hề vẻ mặt ngơ ngác, là Đổng Nhàn hẹn anh đến đây, cũng là mới anh đén ủng hộ quán trà sữa của cô ấy, nhưng bạn gái là cái quỷ gì?

“Bà chủ, Đổng Nhàn đó!”

Lúc này, Đổng Nhàn chạy từ trong nhà ra nói nhỏ với anh, “Anh Thành Hề, là bọn hj truyền bá lung tung đó.”

“Cái gì mà truyền bá lung tung, chẳng phải quán của các người còn có một bà chủ nữa sao, chính các người nói thế mà!” Một cô nữ sinh liền tát vào mặt Đổng Nhàn.

Lúc này Lý Thành Hề mới hiểu mình trúng bẫy của Đổng Nhàn rồi!

Chắn trước mặt Đổng Nhàn, Lý Thành Hề cũng không làm cô khó xử, hai tay liền làm chữ thập, cười nói với nữ sinh kia, “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và Đồng Nhàn chỉ là bạn bình thường thôi! Hiểu lầm, hiểu làm cả!”

“Chỉ là bạn bình thường đó!”

“Cảm giác như bị lừa, còn có một cô gái nói bọn họ là một đôi nữa kìa!”

“Tôi thấy vì có Lý Thành Hề trong này nên mới mua cái thứ trà khó uống này!”

“Ai mà không phải vậy! y da, tôi đau bụng quá, sao lại đau quá...” Một nữ sinh vừa nói xong, thì đột nhiên ôm bụng, chạy đi tìm nhà vệ sinh.

Không lâu sao lại có một nữ sinh lại nói đau bụng.

“Đổng Nhàn! Ai cho cô ở bên ngoài nói lung tung?! Cô như thế ảnh hưởng không tốt đến tôi!” Lý Thành Hề kéo Đổng Nhàn vào phòng, tức giận nói.

“Anh Thành Hề, em, em không có...” Đổng Nhàn đảo mắt ra vẻ đáng thương.

Lúc này, số người đau bụng càng lúc càng nhiều.

“Bà chủ! Chúng tôi hoài nghi trà sữa của quán các người có vấn đề! Rốt cuộc là có chuyện gì?!” Một nữ sinh đi qua, tức giận nói, trên tay còn cầm nữa cốc trà sữa.

Đổng Nhàn ngẩn ra, mới nhớ ra, đây là số trà sữa ngày hôm qua còn dư lại, thật sự là bị thiu sao?

“Bạn học, cô ăn phải thứ gì hư hỏng, trà sữa của chúng tôi làm sao có vấn đề chứ?” Đồng Nhàn cười trừ nói.

“Chúng tôi mười mấy người đều án thứ hỏng hết sao?” Nữ sinh đó vừa nói xong, bụng lại đau lên nên đi ra ngoài,” Ly trà này không thể vứt đi, chắc chắn có vấn đề, tôi đi tố cáo các người.”

Lý Thành Hề nhìn thấy cảnh này, lại càng thêm tức giận, “Đổng Nhàn, cô làm như thế gọi là cái gì? Cô kéo tôi qua đây tạo thanh thế mà còn bán thứ nước uống có vấn đề, bọn họ là vì tôi mà đến.”

Đổng Nhàn bị mắng đến không nói lời nào.

“Các bạn học! tôi thanh minh một tiếng, tôi và quán trà này một chút quan hệ cũng không có! Đổng Nhàn chỉ là bạn học của tôi, lúc trước tôi không biết cô ta mượn danh tiếng của tôi để tạo thanh thế, tôi chỉ là đến quán trà ủng hộ thôi! Hiện tại những bạn học uống trà xảy ra vấn đề, các bạn mau chóng đến bệnh viện khám, đừng chần chờ nữa!” Lý Thành Hề cũng tính là người nổi tiếng, nhìn Đổng Nhàn làm ra chuyện đáng ghét như thế, cũng không cho cô ta mặt mũi, lớn tiếng giải thích.

Nói xong, tức giận phất tay áo bỏ đi.

“Tôi thực ra cũng là người bị hại!” Anh lại bổ sung thêm một câu, hung hăn đánh vào mặt mũi Đổng Nhàn.

“Bà chủ này cũng thật là đáng ghét!”

“Quả là cực phẩm! Buôn bán không tốt thuê người đếp xếp hàng, còn nói là bạn gái của Lý Thành Hề, giờ lại bán ra loại trà sữa có vấn đề.”

“Thương nhân lòng dạ hiểm ác!”

“Các bạn học, đây rỏ là vu khống mà, các người đừng vu khống chúng tôi, trà sửa của chung tôi không có vấn đề gì.” TRịnh Hương lúc này kịp thời đi lên phía trước lớn tiếng nói.

“Vì sao chúng tôi lại đồng loạt đau bụng chứ, cô còn nói không có vấn đề.”

“Tránh ra mau, xe của quản lý thị trường đến rồi!”

Mấy người mặc đồng phục công vụ từ trên xe đi xuống, đi vào quán trà liền kiểm tra vệ sinh, Trịnh Hương và Đổng Nhàn liền vội đi lên trước.

Nhân viên quản lý thị trường đi vào khu bếp thì ngẩn người ra, nồi để nấu trà sữa có một bầy ruồi bay xung quanh, hai nhân viên pha chế trà sữa còn không có mặc đồng phục nữa.

Một lúc sao bọn họ đi ra, nói với các sinh viên ở bên ngoài, “Quán trà này vệ sinh không hợp tiêu chuẩn, bạn học nào uống trà sữa xãy ra vấn đề nhanh chóng đến hiệp hội bảo vệ khách hàng khiếu nạy, xin bồi thường.”

Trịnh Hương và Đống Nhàn liền suy sụp.

Mà quán trà sữa”Bọn họ” ở bên cạnh, lúc này khách đến càng lúc càng nhiều, vì ca sĩ Tô Mục vừa đi vào quán.

“Đổng Nhàn, chúng ta tiêu rồi...” Trịnh Hương ngồi bệt xuống đất, thất thần nói.

Loading...