Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-04-21 10:06:43
Lượt xem: 1,262
Chu Khôn tức giận đến dậm chân: “Đây là ăn nói kiểu gì! Tào Hiểu Kiều, đi, chúng ta đi!”
Tào Hiểu Kiều lại không chịu đi, lên giọng nói: “Được! Vậy chúng ta nói cho công bằng! Lão Chu cõng lão Cố nhà cô về, bây giờ trở mặt thành thù?! Ăn của cô hai chén cơm cũng thành thù? Nếu là tôi thì chẳng cần cô tới cửa đã phải tự giác đưa đồ ăn qua rồi! Cách làm người quả là không giống nhau nha, có người không chỉ là vong ân bội nghĩa mà tâm địa còn đen tối không chịu được!”
Cố Dục Hàn bỗng nhiên lạnh mặt quát: “Đủ rồi!”
Dù sao anh cũng là phó đoàn trưởng, uy nghiêm còn ở đó, cho dù nhỏ tuổi hơn Chu Khôn nhưng một khi tức giận vẫn có thể khiến Chu Khôn sợ run.
Chỉ nghe Cố Dục Hàn nặng nề lên tiếng: “Chu Khôn, tôi rất cảm kích chuyện anh giúp đỡ tôi, sau khi trở về tôi cũng không nói gì, nhưng trong lòng anh biết rõ hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà. Nếu anh và vợ anh vẫn luôn dựa vào cái gọi là ân tình để khoa tay múa chân với hôn nhân của tôi, nói xấu vợ tôi thì ngày mai tôi sẽ đi tìm đoàn trưởng Hạ. Chúng ta cùng nhau chỉnh lý lại chuyện này từ đầu tới cuối, ai đáng nhận công lao, đáng được báo đáp đều nhờ đoàn trưởng Hạ làm chủ xử lý, thế nào?”
Chu Khôn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh!
Nếu chuyện này thật sự nháo tới mức đó, chắc chắn không tránh được phải điều tra lại từ đầu.
Vì mấy năm nay Cố Dục Hàn không so đo nên anh ta cũng dần xem nhẹ, quên mất sự thật chuyện năm đó là như thế nào.
Chu Khôn nhanh chóng nói: “Lão… Đoàn trưởng Cố, tôi tôi sai rồi! Là tôi hồ đồ! Tôi đảm bảo sau này sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa!”
Anh ta nói xong bèn kéo Tào Hiểu Kiều đi ra ngoài, nhưng Tào Hiểu Kiều lại c.h.ế.t sống không chịu: “Dựa vào cái gì! Hà Loan Loan chọc tôi! Làm hại tôi bị đánh! Sao hả? Làm phó đoàn trưởng thì ghê gớm lắm sao? Cậu ta cũng không xem mạng cậu ta là ai cứu!”
Chu Khôn rốt cuộc không nhịn được, hung hăng giơ tay tát vào mặt cô ta!
Tào Hiểu Kiều sửng sốt, tiện đà bụm mặt tê kêu: “Chu Khôn! Con mẹ nhà anh! Tôi liều mạng với anh!”
Hai người lập tức đánh nhau trong sân nhà họ Cố.
Cũng thật là trùng hợp, đoàn trưởng Hạ cũng ở cách đó không xa, mới xử lý xong công vụ ở thành phố trở về, nghe được tiếng ồn ào nên lập tức đi tới.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì quát lớn: “Dừng tay!”
Chu Khôn đột nhiên lạnh người, mà Cố Dục Hàn cũng biết chuyện này đã không còn cách cứu vãn.
Vốn dĩ anh cũng nể tình Chu Khôn tốt xấu gì cũng từng cõng mình về nên không muốn đề cập tới những chuyện trước kia, nhưng bây giờ e là không được.
Tối hôm đó, đoàn trưởng Hạ gọi cả Cố Dục Hàn và liên trưởng Chu sang đó.
Tới tận hai giờ sáng mới thả cho hai người trở về.
Hà Loan Loan lo lắng đến ngủ không được, dứt khoát vào biệt thự trong nông trường hầm cho Cố Dục Hàn một bát nấm tuyết đường phèn chờ anh về uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-68.html.]
Chờ Cố Dục Hàn một thân phủ đầy hơi lạnh về nhà, nồi canh nấm tuyết kia cũng vừa chín tới.
Anh bưng chén uống một hơi cạn sạch, lại đánh răng rửa chân rồi mới bò vào ổ chăn.
Hà Loan Loan ngửa đầu nhìn anh: “Thế nào?”
Nếu liên lụy tới anh, Hà Loan Loan vô cùng tự trách!
Cố Dục Hàn chui vào ổ chăn ôm cô, nhớ tới câu nói đoàn trưởng Hạ nói với anh sau khi khiển trách Chu Khôn một trận.
“Cậu cứ luôn không thích tranh luận, cho dù tôi có muốn mắng cậu thì cậu cũng sẽ can ngăn tôi trước, sao bây giờ lại nghĩ thông suốt rồi?”
Nhìn Hà Loan Loan, Cố Dục Hàn mới biết được đáp án.
Từ trước đến nay anh một thân một mình nên không sao, thiệt thòi một chút cũng được, nhưng hiện tại anh đã có vợ, anh phải che chở vợ của anh.
Anh duỗi tay vuốt ve gương mặt cô, hưởng thụ cảm giác da thịt trơn nhẵn mịn màng, cúi đầu hôn cô một cái: “Anh không sao, Chu Khôn bị giáng chức thành tiểu đội trưởng.”
Không còn là liên trưởng thậm chí là liên phó mà trực tiếp bị hạ xuống thành tiểu đội trưởng, chuyện này đối với Chu Khôn mà nói chắc chắn là đả kích không nhỏ!
Hà Loan Loan cũng không có sức lực hỏi chi tiết, cô dụi vào lồng ngực Cố Dục Hàn: “Anh không sao là tốt rồi, em sợ mình gây phiền toái cho anh, sau này em sẽ cố gắng không ra khỏi cửa, cũng sẽ không trêu chọc đám người đó.”
Nhưng Cố Dục Hàn lại ôm cô, cười an ủi: “Không cần như vậy, em muốn làm thế nào thì cứ làm thế, Cố Dục Hàn anh sẽ không để em chịu tủi thân nữa. Em là vợ anh, nếu em không thể sống thoải mái đường đường chính chính thì thể diện của anh để ở đâu chứ?”
Hai người lại ôm chặt lấy nhau, nói chuyện một hồi nữa mới đi ngủ.
Nhưng nhà họ Chu cả đêm đó lại không thể yên bình.
Chu Khôn thất hồn lạc phách về tới khu nhà ở, anh ta nghĩ tới lúc bị đoàn trưởng Hạ thẩm vấn, bản thân rơi vào đường cùng phải nói ra toàn bộ sự việc ngày đó.
Bao gồm cả việc anh ta nhìn thấy sói mà cũng không báo cho Cố Dục Hàn, tự mình chạy trốn, kết quả bị sói đuổi theo khiến anh ta sợ tới mức tiểu ra quần.
Lúc ấy, mặt anh ta đỏ lên, nước mắt không nhịn được cứ tuôn ra, trong đầu cứ nghĩ tại sao chuyện này đã qua lâu như vậy, lúc này lại bị khui ra?
Anh ta không thể trách đoàn trưởng Hạ, không thể trách Cố Dục Hàn, cũng cảm thấy không thể trách bản thân.
Muốn trách thì chỉ có thể trách người phụ nữ không hiểu chuyện Tào Hiểu Kiều!
Anh ta vừa vào cửa đã nhìn thấy ánh mắt sợ hãi kinh hồn của Tào Hiểu Kiều, Chu Khôn lập tức cho cô ta một cái tát!
“Xem chuyện tốt cô làm đây!!”