Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-04-24 09:13:47
Lượt xem: 552
Đại sư Thương Tế có chút do dự: "Thầy theo nghề y đã vài chục năm, cũng chỉ nói với mình em về cách này, bởi vì người bình thường hầu như không có ai có ngộ tính cao như em, chỉ có em có thể giúp thầy dùng cách lấy m.á.u dẫn máu, nhưng thân thể của em làm sao chịu đựng được?"
Hà Loan Loan vội nói: "Thưa thầy, em cảm thấy thân thể em có thể chịu được."
Trong quá trình đó cô có thể vào trong không gian nghỉ ngơi, sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé.
Cuối cùng, đại sư Thương Tế đã đồng ý.
Hà Loan Loan chịu trách nhiệm châm cứu vào huyệt vị cho Vương lão, suốt ba ngày, cô thay phiên châm cứu không ngừng một giây phút nào, điều động m.á.u toàn thân Vương lão, bài trừ độc tố trong cơ thể, lấy m.á.u dẫn m.á.u lại tuần hoàn trở lại, cứ thế tới nay, tròn ba ngày mới có thể rửa sạch độc tố trí mạng trong cơ thể ra ngoài.
Đại sư Thương Tế ở bên cạnh xử lý kim châm cần dùng, bôi thuốc lên kim, hai người phối hợp đều mang vẻ mặt mệt mỏi.
Còn Vương lão thì luôn đắm chìm trong đau đớn suốt ba ngày đó.
Mãi đến ba ngày sau, ông ấy mới dần dần lâm vào hôn mê, không còn bị đau đớn kích thích đến mức không ngừng giãy giụa nữa.
Khoảnh khắc việc điều trị kết thúc, cơ thể đại sư Thương Tế mềm nhũn suýt chút nữa đã ngất xỉu!
Ông ấy thở dài một tiếng: "Thành công rồi!"
Tuy rằng mỏi mệt nhưng trong ánh mắt lại toàn là ánh sáng!
Lần này, không chỉ là cứu người mà là đột phá phạm trù chữa bệnh cho người khác trong suốt cuộc đời ông ấy, không ngờ ông ấy thật sự có thể cứu người như Vương lão!
Hà Loan Loan cũng thở phào nhẹ nhõm, Cố Dục Hàn vội vàng tới đỡ cô.
Tuy rằng anh biết mấy ngày nay Hà Loan Loan có thể vào trong không gian nghỉ ngơi, nhưng là người chữa bệnh, đặc biệt là căn bệnh của Vương lão, khẳng định phải chịu áp lực rất lớn.
Người nhà Vương lão cảm kích không thôi, Triệu Tiến cũng tới, ông ta ở bên cạnh nhìn Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan, trong lòng lạnh lẽo.
Hạ Kính Đình khen: "Loan Loan, lần này may nhờ có cháu, cậu biết ngay cháu là một đứa bé ưu tú mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-414.html.]
Trên khuôn mặt của Hà Loan Loan không còn huyết sắc, cô nhợt nhạt cười: "Cậu, đây đều là chuyện cháu nên làm. Mấy ngày nay thầy cháu đã rất mệt mỏi rồi, nhờ cậu nhanh chóng sắp xếp người đưa thầy ấy trở về đi ạ."
Con gái của Vương lão nắm lấy tay Hà Loan Loan, trong ánh mắt là vẻ bất an, Hà Loan Loan vội vàng an ủi cô ấy: "Bệnh của Vương lão đại khái đã ổn định rồi, chờ ông ấy ngủ hai ngày sau đó lại dần dần cho uống thuốc điều trị thì sẽ dần dần tỉnh lại, không nói cái khác, chịu đựng được thêm mấy tháng nửa năm đều không thành vấn đề."
Cô không thể hoàn toàn bảo đảm sẽ khỏi hẳn, vẫn phải chờ sau khi Vương lão tỉnh lại tiếp tục điều trị.
Đối với người nhà Vương lão mà nói, có thể sống được thêm mấy tháng, nửa năm cũng là rất có phúc rồi!
Hà Loan Loan rất mệt mỏi, Cố Dục Hàn chào Hạ Kính Đình rồi nhanh chóng dẫn vợ về nhà nghỉ ngơi.
Chỉ là chờ lúc tới cửa nhà, Hà Loan Loan mới xuống xe liền phát hiện trên chỗ ngồi của xe bỗng nhiên có một mảng đỏ tươi!
Tim cô đập thình thịch, Cố Dục Hàn trực tiếp ôm cô lên, trong lòng hai người đều thấp thỏm.
May mà chờ lúc lên trên giường, Hà Loan Loan bắt mạch cho mình, chỉ là quá mỏi mệt, mạch của thai nhi bất ổn nhưng không phải vấn đề gì lớn, nằm nghỉ ngơi nhiều là sẽ hết!
Lần này đã nằm chừng nửa tháng.
Đã xin phép trường học cho nghỉ, nhưng Hà Loan Loan nằm trên giường ở nhà cũng vẫn tiếp tục học tập.
Đại sư Thương Tế nghỉ ngơi hai ngày, Vương lão cũng đã tỉnh, đại sư Thương Tế tới đó vài lần, tình hình của Vương lão đã từ từ tốt lên.
Mà nhà họ Vương đã báo cảnh sát, muốn bắt Hoàng Vũ Vi, truy cứu trách nhiệm của cô ta!
Hoàng Vũ Vi trốn khắp nơi, ngay cả nhà cũng không thể về, những người quen biết đều không dám dính vào, nhất thời giống hệt kẻ lang thang.
Cô ta biết, khẳng định cảnh sát sẽ liên hệ với cha cô ta, cô ta không thể về Tây Lâm.
Nhưng rất mau đã tiêu hết tiền trên người.
Hoàng Vũ Vi chỉ có thể đi tìm Mộ Giang một lần nữa.