Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-04-24 06:06:47
Lượt xem: 593
Sau khi nhà họ Triệu nhận được tin tức biết Triệu Dao Nhược bị cục công an mang đi, ông cụ Triệu trực tiếp ngồi xe đến phân cục của Ninh Đào.
Ông ta giận dữ: "Con gái nhà họ Triệu tôi mà cũng có người dám động vào? Là có người không muốn sống nữa sao?!!"
Chờ ô tô tới phân cục, Ninh Đào nghe tiếng ra nghênh đón: "Triệu..."
Ông cụ Triệu giơ tay tát anh ấy một cái!
"Ai cho anh lá gan bắt người lung tung! Bắt như thế nào thì thả ra như thế cho tôi! Con gái tôi không thể bắt nạt người khác, nó trời sinh nhát gan thiện lương, các người muốn bôi nhọ nó thì cũng phải cân nhắc đến tôi!"
Ninh Đào tận mắt nhìn thấy có người thả Triệu Dao Nhược ra.
Rồi sau đó toàn bộ những chứng cứ anh ấy từng điều tra được đều bị lấy đi.
Thậm chí, Triệu Dao Nhược còn đi tới hắt một cốc nước lên trên mặt anh ấy.
Cô gái trẻ nở nụ cười đơn thuần vô tội: "Anh công an à, thật ngại quá, cầm không chắc."
Rồi sau đó ánh mắt dần dần lạnh như băng,, Ninh Đào là người đầu tiên dám bắt nạt cô ta như vậy đấy.
Nhưng rất nhanh thôi Ninh Đào cũng sẽ không được coi là con người nữa không phải sao?
Cô ta trốn vào trong lòng cha, bắt đầu khóc: "Cha, bọn họ đều bắt nạt con."
Ông cụ Triệu cười lạnh: "Cha sẽ giúp con đòi lại!"
Chỉ là giọng nói vừa mới dứt, còn chưa đi ra ngoài đã trông thấy khuôn mặt cười như không cười của Hạ Kính Đình: "Triệu lão, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Cố Dục Hàn đi theo phía sau Hạ Kính Đình, cha con nhà họ Triệu đều có chút bất ngờ.
Sao chuyện này lại dính đến Cố Dục Hàn và Hạ Kính Đình chứ?
Cố Dục Hàn trực tiếp đi lên chặn những chứng cứ đó lại: "Nghe nói có người muốn đầu độc vợ tôi, không bằng ngay trước mặt Triệu lão, chúng ta hãy điều tra chuyện này cho cẩn thận đi."
Lúc này Triệu lão mới nhận ra, người Triệu Dao Nhược chọc vào lại là vợ của Cố Dục Hàn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-402.html.]
Rất nhanh hiệu trưởng của Kinh Đại đã mang theo một đám nhân chứng tiến vào.
Sắc mặt Lý Quốc Chấn xanh mét: "Nếu không nhờ lòng dạ người bạn cùng phòng của con gái tôi thiện lương thì có phải người bị tổn thương hôm nay chính là con gái của tôi không? Chuyện này cho dù không liên quan đến con gái của tôi nhưng bạn cùng phòng của nó đã làm sai gì chứ?
Tuổi còn trẻ mà vì sao có người lại mang lòng dạ ác độc như vậy! Nếu như không thể xử lý chuyện này một cách thích đáng thì dù phải liều mạng cái mạng già này, tôi cũng phải đến tố cáo ở đơn vị cao nhất, tôi muốn nhìn thấy chân tướng!"
Hạ Kính Đình cười: "Giáo sư Lý, ông yên tâm đi, Triệu lão giỏi điều tra nhất đấy, cũng là người công bằng nhất, sao có thể xử lý chuyện này không tốt được chứ?"
Ngay trước mặt Lý Quốc Chấn và Hạ Kính Đình, Triệu lão nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng buông Triệu Dao Nhược ra.
Tương lai của gia tộc nhà họ Triệu không thể mất hết trên người một mình Dao Nhược được!
Triệu Dao Nhược tóm lấy tay ông ta không chịu buông ra: "Cha!"
Triệu lão ra hiệu bằng mắt với cô ta, hiện tại không phải cơ hội cứu cô ta.
Ông ta cười miễn cưỡng với Hạ Kính Đình: "Cho dù là con cái nhà họ Triệu tôi, nếu như trái pháp luật thì tôi cũng sẽ không bao che, tất nhiên là sẽ điều tra rõ chuyện này rồi."
Ban đầu ông ta muốn hòa giải với Hạ Kính Đình và Lý Quốc Chấn nhưng không ngờ suốt mấy ngày nay, chuyện này đều không có bất cứ cơ hội thay đổi nào.
Thậm chí, không biết là ai để lộ ra bên ngoài mà nó đã trở thành sự việc đầu độc được cả nước bàn tán sôi nổi trên báo chí!
Sau khi chuyện này bị lộ ra, những chuyện hãm hại mà Triệu Dao Nhược đã từng tham dự đều lộ ra trên mặt nước, chẳng mấy chốc dù làm cách nào cũng không che giấu được.
Triệu lão bị người bên trên gọi qua lên án một trận!
Còn Triệu Dao Nhược thì ván đã đóng thuyền, không thể ra ngoài ngay được.
Chuyện này quả thực đã làm tất cả người bị hại phấn chấn không thôi!
Lúc Ngô Linh Lị nằm ở trên giường cũng không nhịn được cười rơi lệ: "Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Hà Loan Loan ngồi ở bên cạnh, trong lòng thở dài, cơ thể của Ngô Linh Lị đã chịu tổn thương, chỉ sợ rất khó trị tận gốc.
Cô đang sầu não thì Ninh Đào đã xách trái cây tới.