Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài - Chương 289

Cập nhật lúc: 2024-04-22 22:16:49
Lượt xem: 562

Cố Dục Hàn phải về đi làm, Hà Loan Loan phải về cùng anh, trước khi đi còn đến thăm Tào Quyên một lần, Tào Quyên cũng đã sinh con, đương nhiên là hiểu chuyện này.

Trong lòng cô ấy vô cùng hâm mộ!

Hà Loan Loan thật sự gả cho một người đàn ông tốt.

Nhưng ngẫm lại những người có thể có tình cảm tốt đẹp giống Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan cũng chẳng có mấy người.

Đa số đàn ông trong hôn nhân đều giống nhau, cô sắp chết đuối dưới sông mà anh ta vẫn còn tưởng cô đang bơi lội đấy.

Tào Quyên không mong đợi quá nhiều, cô ấy lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân, bèn tranh thủ giờ nghỉ trưa ôm con chạy tới ban Phụ nữ một chuyến, thuận lợi xin được khoản tài trợ.

Đêm đó, Tào Quyên mua một chiếc máy may đã qua sử dụng, vải dệt kim chỉ,.. sau khi con ngủ, cô ấy lập tức bắt tay làm ra bốn bộ váy áo liền thân!

Người có việc làm thì cuộc sống cũng sẽ có thêm hy vọng, sáng hôm sau Tào Quyên ôm theo đứa nhỏ, thừa dịp còn chưa tới giờ làm đã chạy tới cửa một tiệm bán thức ăn bày bán bốn bộ quần áo mình vừa may xong.

Lần đầu tiên bày quán, Tào Quyên vô cùng khẩn trương, suy đoán đủ thứ trường hợp có thể xảy ra.

Lúc có người tới hỏi giá, cô ấy căng thẳng tới mức đỏ mặt, cơ hồ không biết nói cái gì.

Nhưng dần dần, Tào Quyên cũng lớn gan hơn, cô ấy không ngờ quần áo mình làm lại hấp dẫn người khác như vậy!

Bày quán mới nửa tiếng mà đã bán hết bốn bộ quần áo!

Chi phí vải vóc một bộ là một đồng rưỡi, Tào Quyên bán năm đồng một bộ, lời được ba đồng rưỡi một bộ!

Tổng cộng bốn bộ, nói cách khác chỉ một buổi tối làm quần áo mà cô ấy đã kiếm được mười bốn đồng!

Nếu cứ tiếp tục thuận lợi như thế thì số tiền cô ấy kiếm được một tháng còn cao hơn lương tháng của Từ Trưởng Tiến trước khi bị giáng chức!

Tào Quyên kích động không thôi, điên cuồng ôm hôn con gái, hận không thể cho Hà Loan Loan biết tin tốt này ngay lập tức!

Mà lúc này, Hà Loan Loan đã về đến khu nhà ở, quét tước nhà cửa trong ngoài một vòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-289.html.]

Cô vừa mới bận rộn xong thì ngoài cửa đã xuất hiện một vị khách không mời.

Cố Viêm đứng cạnh hàng rào, cũng không biết đã quan sát cô bao lâu.

Hà Loan Loan quay đầu nhìn thấy anh ta thì rất hoảng sợ!

Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy tuy Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh là kẻ xấu xa nhưng người thâm sâu không lường được chính là Cố Viêm Lâm này.

Bởi vì rất có thể Cố Viêm Lâm biết rất rõ những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai hoặc anh ta có bàn tay vàng gì đó.

Nếu Cố Viêm Lâm thật sự muốn hại Cố Dục Hàn, cô muốn phòng bị cũng không dễ chút nào.

Cũng may Cố Dục Hàn đã biết chuyện của Cố Viêm Lâm, anh ta muốn ra tay cũng không dễ.

“Sao anh lại tới đây?” Hà Loan Loan cũng không định mở cửa.

Cố Viêm Lâm đứng bên ngoài hàng rào, tháo mắt kính, gương mặt điển trai nho nhã thoáng ý cười.

“Không phải Dục Hàn vẫn luôn muốn mời tôi tới đây ăn cơm sao? Hôm nay tôi có thời gian nên mới tới. Sao nào, không chào đón sao?”

Hà Loan Loan chỉ có thể mở cửa, Cố Dục Hàn dự định mời Cố Viêm Lâm ăn cơm rồi sau đó sẽ lợi dụng phương pháp thôi miên để xem có thể khai quật được bí mật gì trên người Cố Viêm Lâm hay không.

Cố Viêm Lâm chậm rãi đi đến, đánh giá căn nhà này một vòng.

Căn nhà vừa độc đáo vừa thoải mái, chẳng trách Cố Dục Hàn lại nguyện ý sống ở đây.

Hà Loan Loan nhìn ra ngoài, cũng đã sắp tới giờ Cố Dục Hàn về nghỉ trưa.

Mà Cố Viêm Lâm quay đầu nhìn cô đang đứng cạnh cửa không nhúc nhích, cũng biết cô không hoan nghênh anh ta.

Vì thế anh ta trực tiếp mở miệng.

“Tôi biết Cố Dục Hàn tìm tôi là vì cái gì, muốn moi được bí mật gì từ tôi đúng không? Nhưng mà Hà Loan Loan, tôi không nằng nặc moi móc bí mật của cô mà cô lại muốn biết của tôi thì có công bằng không? Hôm nay tôi sẽ không cho mấy người biết những chuyện mà tôi không muốn tiết lộ, nhưng có một số chuyện tôi có thể nói, thế giới này có cô hay không cũng không khác gì nhau. Người đáng c.h.ế.t vẫn sẽ chết, chỉ là sớm muộn mà thôi. Trừ phi hai chúng ta hợp tác thì mới mong thay đổi được.”

Loading...