Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài - Chương 123

Cập nhật lúc: 2024-04-21 12:00:19
Lượt xem: 604

Cố Dục Hàn rõ ràng cảm nhận được người trong lòng mình ẩn chứa một sức mạnh rất lớn bên trong vẻ ngoài bình tĩnh.

Dường như muốn nghiền nát tất cả những người tổn thương cô thành tro bụi!

Anh biết Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh đã tổn thương Hà Loan Loan, cũng rõ ràng có những thương tổn không thể xóa nhòa theo thời gian, không người nào có thể thay Hà Loan Loan tha thứ.

Anh nhìn đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng của cô, trong lòng càng nhói đau.

Rốt cuộc cô đã phải trải qua những chuyện gì mà lại hận đến mức như vậy?

Có khi nào suýt chút nữa anh đã không quen được Hà Loan Loan, cũng không thể cùng cô nên duyên vợ chồng?

Cố Dục Hàn ôm chặt Hà Loan Loan vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu cô: “Vợ à, anh không thể trở về quá khứ, không thể nào thay đổi cuộc sống đau khổ của em trước kia, nhưng em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ dốc toàn lực che chở em, em muốn làm gì anh cũng sẽ phối hợp.”

Hà Loan Loan được bao bọc trong hơi thở của anh, cả thân người đều ấm áp.

Cô cảm thấy rất thoải mái, thực thoải mái, đột nhiên lại muốn khóc.

Cố Dục Hàn tựa hồ đã hạ quyết tâm: “Về chuyện của anh trai, sáng mai anh sẽ xử lý tốt, em yên tâm.”

Hà Loan Loan không hỏi tiếp, cô tin tưởng Cố Dục Hàn, huống chi cô cảm thấy có một số kẻ thù nên tự mình xử lý sẽ càng sảng khoái hơn!

Đêm khuya tĩnh lặng, cuối cùng, Hà Loan Loan cũng tựa vào khuỷu tay Cố Dục Hàn ngủ mất.

Sáng hôm sau, Hà Linh Linh vẫn bò dậy đi nấu cơm.

Hôm qua cô ta đã trải qua nhiều chuyện, trong lòng sợ hãi muốn chết, bây giờ phải cố gắng giữ vững hôn nhân của mình.

Cho dù tay chân nhũn ra, năm giờ sáng giữa thời tiết giá rét căn bản là không đứng dậy nổi nhưng cô ta vẫn ra vẻ đi nấu cơm để lấy lòng Hạ Quân.

Trên thực tế, Hà Linh Linh hận c.h.ế.t Hạ Quân, hận Hạ Quân không thương cô ta, lại cưng chiều Hà Loan Loan.

Bởi vậy, cô ta lấy một cái bát con, đổ bột mì vào đó, rồi lại phun vào mấy ngụm nước miếng: “Tao phun! Bà già đáng chết, cho bà ăn! Cho bà ăn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-123.html.]

Hà Linh Linh càng mắng càng hăng say, dù sao trong bếp bây giờ cũng chỉ có một mình cô ta, cô ta muốn làm gì thì làm!

Ai ngờ cô ta mắng quá hăng say nên không chú ý tới Hạ Quân và Hà Loan Loan đang đứng ở cửa phòng bếp!

Vì Hạ Quân muốn Hà Linh Linh và Cố Viêm Lâm ly hôn cho nên sáng nay vừa thấy Hà Linh Linh vào phòng bếp, bà ấy đã lập tức sang đây để bảo cô ta biến đi!

Mà Hà Loan Loan dậy sớm là vì muốn tới phòng bếp làm bữa sáng.

Hôm qua Cố Dục Hàn truy bắt kẻ tình nghi, khó tránh khỏi bị nhiễm phong hàn, cô dự định đích thân làm một bữa sáng nóng hổi.

Ai ngờ hai người vừa tới cửa phòng bếp thì đã nghe thấy tiếng mắng và hành động của Hà Linh Linh.

Hạ Quân tức giận đến mức ngón tay phát run, trước khi biết Hà Linh Linh, bà vốn là một quý phu nhân cao quý nho nhã!

Nhưng con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người!

Hạ Quân nghĩ đến bản thân trước giờ đã ăn không ít cơm Hà Linh Linh nấu, bây giờ cảm thấy vô cùng ghê tởm!

Bà ấy run rẩy bước lên túm tóc Hà Linh Linh: “Đi! Đi! Đi nói rõ ràng! Nói cho tôi biết cô đã làm những chuyện xấu xa gì!”

Hà Linh Linh đau đến mức hét lên: “A đau đau đau, mẹ buông tay! Đau!”

Hạ Quân túm Hà Linh Linh đến nhà chính, sắc mặt xanh mét vỗ bàn gọi: “Cố Viêm Lâm!”

Cố Viêm Lâm vội vàng ra khỏi phòng, vừa khoác áo bông vừa trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải mẹ nhìn con không thuận mắt không? Lúc này mới mấy giờ chứ?”

Hạ Quân thở hồng hộc: “Con biết Hà Linh Linh làm gì không? Cô ta vừa tới phòng bếp...”

Cố Viêm Lâm cười lạnh: “Cô ấy đến phòng bếp nấu cơm cho mẹ, làm sao vậy?”

Hạ Quân lại vỗ bàn, tức giận muốn chết!

“Cô ta nấu cơm? Cô ta phun nước miếng vào nồi kia! Còn mắng mẹ! Đây là vợ tốt của con đó! Mẹ lặp lại lần nữa! Hoặc là con ly hôn, hoặc là sau này đừng xuất hiện trước mặt mẹ!”

Hà Linh Linh nhanh chóng nói: “Viêm Lâm, em không có, là mẹ nghe lầm! Em thật sự không có! Em làm sao dám!”

Loading...