Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 497: Thế tử gia nói, ta rất tức giận ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:18:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn Trần Phương Phi theo Giang Minh Nguyệt, lòng Trần Thời Ngọc mấy dễ chịu. Vừa mấy câu với Giang Minh Nguyệt, vị Đại phu nhân Việt Quốc Công phủ cũng chẳng lời nào vô lễ quá đáng, nhưng Trần Thời Ngọc vẫn cảm thấy khó chịu, cách khác, là chút bực bội trong lòng. Hắn đặt câu hỏi, Giang Đại phu nhân đáp lời, nhưng khiến cứ như một kẻ ngốc ? Rằng những vấn đề đó nên hỏi ?
“Tứ quen Giang thị bằng cách nào?” Trần Đại công tử hỏi mẫu .
Hà thị phu nhân: “Tỷ tỷ nàng là phu nhân của Thẩm Kỳ.”
Cha con Trần gia lúc mới phản ứng, Trần Đại lão gia lập tức gọi nữ nhi về, đây là kẻ thù mà!
“Vô dụng thôi,” Hà thị phu nhân : “Con gái của bây giờ với Giang thị, Giang thị lời còn tác dụng hơn cả đây là nàng .”
“Ta gọi nàng về,” Trần Thời Ngọc khỏi phòng.
Trần Đại công tử gọi về thì thể nữa, bởi vì kịp đuổi tới cửa viện Đại Lực chặn .
“Trần công công trong cung cũng tới,” Đại Lực với Trần Thời Ngọc: “Công tử xin hãy dừng bước.”
Trần Thời Ngọc: “Trần công công nào?”
Đại Lực: “Trần Tẫn Trung Trần Đại tổng quản.”
Trần Thời Ngọc ngây , vô thức hỏi một câu: “Thánh thượng hạ chỉ?”
Mèo Dịch Truyện
Nếu chặn là của Phúc Vương phủ, thì chỉ cần cách Vương gia của họ đối đãi với Trần Phương Phi, của Phúc Vương phủ ắt sẽ khách sáo với Trần Thời Ngọc hơn đôi chút, dù nếu Trần Phương Phi Vương gia sủng ái, thì Trần Đại công tử và bọn họ thể đắc tội nàng. Đại Lực là của Giang Minh Nguyệt, cần khách sáo với Trần Thời Ngọc, Trần Phương Phi cho dù Phúc Vương phi, Trần Thời Ngọc thành đại cữu tử của Phúc Vương, thì điều cũng chẳng liên quan gì đến Đại Lực. Bởi Đại Lực lời nào, chỉ thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng Trần Đại công tử, ý tứ là , đây cũng là chuyện ngươi thể hỏi ?
Trần Thời Ngọc hết cách, đành thương lượng với Đại Lực: “Ta gặp một chút.”
Đại Lực vẫn gì, cứ như hổ chặn đường mà chắn mặt Trần Đại công tử.
“Ngươi,” Trần Thời Ngọc định nổi giận, chỉ là một hạ nhân mà vô lễ với đến thế, đây chính là cái gọi là ch.ó mắt thấp ?
“Làm gì thế, gì thế?” Triệu Lăng Vân lúc tới, thấy Trần Thời Ngọc chỉ tay Đại Lực, Triệu Đại lão gia liền vui, hướng Trần Thời Ngọc : “Ngươi gì?”
Đại Lực: “Đại lão gia, vị Trần Đại công tử gặp Trần Tứ tiểu thư.”
Trần Đại công tử, chính là đại ca của Trần Tứ tiểu thư , Triệu Lăng Vân đ.á.n.h giá Trần Thời Ngọc một cái, một bình thường, “Ngươi chính là đại ca của Trần Tứ, mà Lưu Kiểm thể đỗ cử nhân, còn ngươi thì bao nhiêu năm thi mãi đỗ?”
Lời đừng là Trần Thời Ngọc , cảm giác , ngay cả Đại Lực xong cũng thấy chút quá đáng. Đại lão gia nhà họ quả nhiên là mở miệng thể đắc tội khác, Trần gia Đại công tử nhà thi cử đỗ, liên quan gì đến ngài chứ?
“Ngươi một kẻ ở nhà ăn , ngươi thể chuyện với Vương gia , ngươi thể chuyện với giả, với Triệu Lăng Tiêu ?” Triệu Lăng Vân tiếp tục châm chọc Trần Đại công tử, “Không giúp gì thì cứ thành thật ở yên đó, đừng gây thêm rắc rối, ?”
Sự sỉ nhục khiến Trần Đại công tử tức đến nỗi đầu óc trống rỗng, lời nào, cũng cứng đờ tại chỗ, nhúc nhích nổi. Triệu Lăng Vân chọc tức đến nửa sống nửa chết, liền chẳng thèm quan tâm nữa, với Đại Lực: “Gọi hết của chúng , chúng về thành .”
Đại Lực đáp một tiếng , chạy gọi .
phái Đại Lực việc xong, Triệu Lăng Vân bỏ , Trần Thời Ngọc cái , liền Triệu Đại lão gia ném đầu.
Khoảng nửa khắc , Phúc Vương, Triệu Lăng Vân và Giang Minh Nguyệt dẫn rời , vị tri khách tăng canh ở cửa chùa vội vã chạy đến báo tin cho Thanh Tinh đại sư .
Thanh Tinh đại sư thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-497-the-tu-gia-noi-ta-rat-tuc-gian.html.]
“Triệu Đại lão gia ăn chùa nữa ,” tri khách tăng thêm một câu với Thanh Tinh đại sư.
Thanh Tinh đại sư: “Vương gia cũng ?”
Tri khách tăng: “Người của Phúc Vương phủ bảo tìm của Việt Quốc Công phủ, của Việt Quốc Công phủ bảo tìm của Phúc Vương phủ, cả hai phủ đều chịu trả tiền.”
Không trả tiền là chuyện nhỏ, vấn đề là của hai phủ ăn còn nhiều! Người của hai phủ coi việc ăn mì chay như ăn tiệc rượu, cũng may nhà Phật giới sát sinh và thịt cá, bằng , tri khách tăng nghi ngờ, của hai phủ còn ép bọn họ g.i.ế.c một con heo để ăn!
Thanh Tinh đại sư niệm một tiếng Phật hiệu, bất đắc dĩ với tri khách tăng: “Thôi , cứ coi như là tiêu tiền để tránh tai ương , đây là trong cửa Phật, chuyện tiền bạc thì tổn hại tu hành.”
Trụ trì , tri khách tăng còn thể gì nữa chứ? Đành chấp nhận thôi.
“Nếu trong cung đến hỏi chuyện, ngươi hãy nhanh chóng báo cho ,” Thanh Tinh đại sư với tri khách tăng.
Chuyện xảy ở Bích Vân Tự, Bích Vân Tự của họ đừng hòng ngoài cuộc, đừng thấy Thanh Tinh đại sư là tử Phật môn màng chuyện hồng trần, nhưng những liên quan trong chuyện , Thanh Tinh đại sư liền , chuyện dễ dàng kết thúc êm .
“Chuyện thể kết thúc êm ,” tại Đồ Vương Sơn phủ ở kinh thành, Mục thị Vương phi đập vỡ một đống đồ sứ sàn, Vương phi giận tím mặt với Triệu Lăng Tiêu: “Thánh thượng mà còn nghĩ tới việc chỉ hôn một Thế tử phi khác cho con, Người coi con là gì? Là gì hả?!”
Triệu Lăng Tiêu thần sắc như thường, với mẫu đang nổi trận lôi đình, hận thể lật tung hoàng cung ngay lúc : “Mẫu phi, sự việc , chúng nên nghĩ cách đối phó , việc gì phí thời gian việc tức giận chứ?”
Mục thị Vương phi: “Con chẳng hề tức giận chút nào ? Sao con còn thể yên ? Triệu Lăng Thần sỉ nhục con đến mức , con còn thể nhẫn nhịn ?”
Thù g.i.ế.c cha, hận cướp vợ, đây là hai mối thù thể báo, Triệu Lăng Tiêu con nuốt trôi cục tức , coi như hận cướp vợ hề tồn tại ?
Triệu Lăng Tiêu nhẹ nhàng đá văng mảnh bát vỡ chân, giọng vẫn ôn hòa: “Vậy Mẫu phi nhi tử gì? Muốn bây giờ g.i.ế.c Triệu Lăng Thần ? Mẫu phi, chúng đang ở kinh thành, Triệu Lăng Thần là Hoàng tử, nếu g.i.ế.c , chắc chắn sẽ chết, nhưng Thánh thượng sẽ tha cho ?”
Mục thị Vương phi con trai hỏi đến ngây .
“Ta tức giận,” Triệu Lăng Tiêu : “Thật lòng.”
Mục thị Vương phi , con trai nàng đang tức giận chỗ nào, nàng thì đập nát một phòng đồ trang trí, mà con trai nàng vẫn còn cầm chén nhỏ nhấp đó, mà cũng gọi là tức giận ?
“ tức giận thì vô ích,” Triệu Lăng Tiêu đặt chén nhỏ trong tay xuống, kéo Mục thị Vương phi xuống, : “Mẫu phi hãy xuống , hãy bớt giận , chúng hẵng chuyện.”
Mục thị Vương phi nếu lúc chú ý một chút đến chén nhỏ, nàng sẽ phát hiện, trong chén vẫn đầy, con trai nàng chỉ là bộ, căn bản là hề chạm một giọt nào.
Mục thị Vương phi giận dữ : “Ta cung gặp Hoàng hậu,” nàng với Triệu Lăng Tiêu: “Nàng cho một lời giải thích.”
Triệu Lăng Tiêu: “Mẫu phi Hoàng hậu nương nương cho một lời giải thích như thế nào? Để Hoàng hậu nương nương ban c.h.ế.t Trần thị nữ ?”
Mục thị Vương phi kêu lên: “Chẳng lẽ tiện tỳ đáng c.h.ế.t ?”
Triệu Lăng Tiêu: “Giết c.h.ế.t Trần thị nữ , Thánh thượng chẳng vẫn sẽ chỉ hôn cho một phu nhân khác ?”
“Hắn còn mặt mũi…”
“Mẫu phi,” Triệu Lăng Tiêu cắt ngang lời mắng c.h.ử.i của mẫu , hạ giọng : “Đó là Thánh thượng, Mẫu phi là kháng chỉ bất tuân ?” .