Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 439: Phúc Vương gia nào nồi không nhắc nồi đó ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 06:58:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mông Văn Anh đang đợi ở chính sảnh, khi thấy Lưu Bảo thì trong lòng liền thất vọng. Nếu Thái tử gặp lão, thì chẳng đáng để Lưu Bảo chạy chuyến .
Lưu Bảo hành lễ với Mông Văn Anh, : “Điện hạ sai nô tài chuyển lời đến lão quốc công gia. Xin lão quốc công gia yên tâm, thể Điện hạ hề hấn gì.”
Lưu Bảo lời , Mông Văn Anh liền hiểu. Chuyện Thái tử điện hạ nhắc đến nữa, cứ như từng xảy .
Lưu Bảo: “Lão quốc công gia ngài hãy hồi phủ ạ.”
Mông Văn Anh: “Thái tử phi nương nương khỏe ?”
Những chuyện khác thể hỏi, nhưng Thái tử phi chuyện ngu xuẩn, Thái tử sẽ đối đãi với Thái tử phi như thế nào, việc Hộ Quốc Công nhất định hỏi.
Lưu Bảo vẫn giữ nụ mặt, : “Thái tử phi nương nương vẫn khỏe, lão quốc công gia ngài đừng bận tâm.”
Mông Văn Anh Lưu Bảo tiễn đến tận cổng Đông Cung, khi nhét tay Lưu Bảo một cái túi gấm nặng trịch, lão Hộ Quốc Công gia mới rời khỏi Đông Cung.
Chân Hộ Quốc Công , chân Trần Tận Trung liền bước Đông Noãn Các trong Thừa Đức Điện, nhỏ giọng bẩm báo với Đông Thịnh Đế: “Hộ Quốc Công rời khỏi Đông Cung, Điện hạ gặp ông .”
Đông Thịnh Đế nhắm mắt, một tiểu cung nhân đang cố sức xoa bóp thái dương cho Thánh thượng. Nghe Trần Tận Trung bẩm báo, Đông Thịnh Đế vẫn mở mắt.
Trần Tận Trung khom lưng đó, cũng dám lời nào, chỉ chờ Đông Thịnh Đế ban lệnh.
Qua lâu, tiểu cung nhân vì sức lực cạn kiệt, hai tay đều run rẩy, Đông Thịnh Đế mới lên tiếng: “Phúc Vương ?”
Trần Tận Trung: “Vương gia cùng Đại lão gia Bách Vị Lâu ăn rượu ạ.”
Đông Thịnh Đế bỗng nhiên mở bừng mắt, giơ tay gạt phăng tay tiểu cung nhân, Thánh thượng thẳng , “Ăn rượu?” Thánh thượng hỏi.
Trần Tận Trung vẻ mặt khổ sở: “Thánh thượng, nô tài dám bậy.”
Đông Thịnh Đế: “Xem đ.á.n.h nhẹ quá .”
Lời Trần Tận Trung dám tiếp.
“Ngươi Đông Cung truyền lời, bảo Mông thị chăm sóc Thái tử cho ,” Đông Thịnh Đế : “Trước khi thể Thái tử khỏe , nàng khỏi Đông Cung.”
Thật Thái tử phi ngày thường cũng thể tùy tiện Đông Cung, sở dĩ Đông Thịnh Đế như , chính là cắt đứt liên hệ giữa Thái tử phi với bên ngoài Đông Cung, coi như là cấm túc .
Trần Tận Trung vội vã chạy đến Đông Cung, Hoàng hậu nương nương ở Phượng Nghi Điện lâu đó cũng nhận tin tức , lập tức tức đến nửa sống nửa chết. Hoàng hậu nương nương Thái tử phi gì, nhưng thể khiến Thánh thượng hạ lệnh cấm túc, nữ nhân nhất định là chuyện .
“Nàng gì?” Ninh thị Hoàng hậu hỏi.
Trong cung thất ai dám lời nào.
“Nương nương thỉnh Thánh thượng đến ạ?” Một cung ma ma cận nhỏ giọng hỏi Hoàng hậu.
Hoàng hậu gật đầu, Đông Cung xảy chuyện, nàng tìm Đông Thịnh Đế hỏi cho lẽ xảy chuyện gì, nhưng cuối cùng Ninh thị Hoàng hậu vẫn lắc đầu, một câu: “Thôi khỏi .”
Lúc Đông Thịnh Đế e rằng vẫn còn đang nổi giận, bây giờ thỉnh vị đến, là tự chuốc lấy sự khó chịu ?
“Ngươi Đông Cung xem Thái tử,” Ninh thị Hoàng hậu nhỏ giọng với cung ma ma bên cạnh : “Xem tình hình của thế nào.”
Cung ma ma lĩnh mệnh rời , Hoàng hậu hỏi: “Ngọc Quý phi ?”
Bản tự chuốc lấy xui xẻo, Ngọc Quý phi nỗi lo .
Một cung nhân nhỏ giọng đáp: “Chủ tử, Ngọc Quý phi nương nương đang ở Hương Lan Điện.”
Ninh thị Hoàng hậu: “Thỉnh nàng đến đây một chuyến.”
Cung nhân nhỏ giọng : “Nương nương, Phúc Vương gia hôm nay đ.á.n.h .”
Ninh thị Hoàng hậu: “…”
Vị gì thế?
Cung nhân: “Triệu Đại lão gia của Việt Quốc Công phủ cũng đánh.”
Thế là Ninh thị Hoàng hậu tiếp tục: “…”
Vậy hai hôm nay gì thế?
“Mông Văn Anh,” Phúc Vương sấp cửa sổ bao phòng lầu Bách Vị Lâu, ngón tay chỉ xuống lầu, với Triệu Lăng Vân cũng đang sấp ở cửa sổ: “Ngươi thấy ?”
Triệu Lăng Vân ngón tay móc một bầu rượu, theo ngón tay Phúc Vương qua, : “Ừm, đúng là lão già , ngươi đừng , lão già sắp bảy mươi ? Còn cưỡi ngựa nữa chứ?”
Phúc Vương: “Không năm ngoái ông tiệc mừng thọ bảy mươi ?”
Triệu Lăng Vân: “Thật ? Sao nhớ nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-439-phuc-vuong-gia-nao-noi-khong-nhac-noi-do.html.]
Vương Thuận Tử ở bên cạnh thể nhắc nhở một câu: “Đại lão gia, Hộ Quốc Công gia chắc là mời ngài.”
“Thật ?” Triệu Lăng Vân sang Phúc Vương: “Lão già đó mời ngươi ?”
Phúc Vương lắc đầu.
Triệu Lăng Vân: “Ồ, là ông coi trọng hai , lát nữa lão tử ăn mừng thọ, cũng mời ông .”
Phúc Vương: “Lão già đó chờ đến lúc đó ?”
Triệu Lăng Vân: “Này, lão già đó đang hai ?”
Mông Văn Anh cưỡi ngựa, ngẩng đầu lên.
Phúc Vương: “ là đang chúng , chúng đáp ông thế nào đây? Phun vài ngụm nước bọt ông ?”
Mèo Dịch Truyện
Vương Thuận Tử lập tức hoảng sợ, đây là tổ phụ của Thái tử phi, chủ tử ngài ghét Thái tử phi, nhưng ngài cũng nể mặt Thái tử gia, đừng gây chuyện chứ!
Triệu Lăng Vân giơ tay lên, vẫy vẫy về phía Mông Văn Anh, hô: “Lão gia tử ăn rượu ? Ta mời.”
Mông Văn Anh ngựa, cúi hành lễ với Phúc Vương.
Phúc Vương ngẩng đầu trời.
Thấy Phúc Vương như , Mông Văn Anh liền thúc ngựa thẳng.
Phúc Vương với Triệu Lăng Vân: “Lão già đó đúng là ưa ngươi chút nào, cứ thế luôn.”
Triệu Lăng Vân: “Không ưa thì ưa thôi, lão tử cần ông nuôi sống. Hơn nữa, nếu ông thật sự nhận lời lão tử, lão tử còn thật sự bỏ tiền mời ông ăn rượu ? Sướng cho .”
Chỉ riêng việc Mông Văn Anh sai g.i.ế.c cả nhà lão Thẩm gia, Triệu Lăng Vân nghĩ, và lão già thể hòa hợp.
Phúc Vương Mông Văn Anh và đoàn xa, đột nhiên hỏi: “Ông thăm Cao Thiên Lý ?”
Triệu Lăng Vân: “Không , đám nhà tướng đều coi trọng Cao Thiên Lý, ngươi ?”
Phúc Vương bĩu môi.
Triệu Lăng Vân: “Lần gặp ông , hỏi ông , thi hài của Cao Huân đại tướng quân đây, đám thủ vệ quốc gia của họ, chuẩn khi nào động tay, đoạt thi hài của Cao đại tướng quân về.”
Phúc Vương ngây , : “Ngươi đang gì ?”
Triệu Lăng Vân: “Ngươi ?”
Phúc Vương: “Cao Huân là ai?”
Tuy bản cũng mới lâu, nhưng điều ngăn cản Triệu Lăng Vân khinh thường Phúc Vương, “Dù cũng là một vương gia, ngươi cũng nên vài chuyện chứ,” Triệu Đại lão gia với Phúc Vương gia.
Phúc Vương giận Triệu Lăng Vân, mà hỏi: “Chuyện gì, ngươi cho bản vương xem.”
Triệu Lăng Vân liền kể chuyện một lượt.
Phúc Vương xong, nửa ngày lời nào.
Vương Thuận Tử : “Chuyện khó lắm ?”
Phúc Vương: “Phải xuất quan tác chiến đó, binh mã Đại Ung chúng bao nhiêu năm khỏi biên ải? Lần Cao Thiên Lý đúng là khỏi biên ải một , kết quả Triệu đại cũng thấy đó, thua t.h.ả.m đến nhường nào.”
Triệu Lăng Vân hạ thấp giọng: “Lần Cao Thiên Lý mạo hiểm dẫn binh biên ải, cũng là vì nghĩ bản cơ hội đ.á.n.h đến Độc Lang Sơn, đón t.h.i t.h.ể phụ về.”
Phúc Vương: “Chu Tín Đạo thật đáng chết.”
“ thế,” Triệu Lăng Vân : “Dùng thi hài Cao lão tướng quân mồi nhử, dụ Cao Thiên Lý mắc mưu, quá đỗi thất đức.”
Phúc Vương: “ càng đáng c.h.ế.t hơn là Giả Tiên Nhi.”
Triệu Lăng Vân: “Cái tên khốn đó c.h.ế.t tử tế , lúc ăn rượu, ngươi thể đừng nhắc đến ? Làm hỏng hứng thú uống rượu của .”
Phúc Vương: “Trừ nhà họ Cao , bấy nhiêu năm qua tướng quân nào từng nghĩ, rửa sạch mối hận cũ, đoạt t.h.i t.h.ể của Cao Huân về ?”
Triệu Lăng Vân: “Ngươi lão già Mông đó thì ?”
Phúc Vương phun một ngụm nước bọt.
Triệu Lăng Vân: “Không là xong , lão tử cũng chỉ là bản lĩnh, nếu thì lão tử thật sự chuyện .”
Phúc Vương: “Thật ngươi cũng là một đẳng tướng quân ?”
Vương Thuận Tử ở một bên cảm thấy, hai vị sắp đ.á.n.h , Vương gia nhà cứ cố tình nhắc đến chuyện vui chứ? Quay về kệ sách