Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 424: Thay vì đòi nợ, chi bằng chép sách ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 06:58:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta nghĩ kỹ,” Triệu Lăng Vân với Giang Minh Nguyệt: “Hòm sách đối với chắc chắn là vô dụng, nhưng còn đám hài tử trong nhà chúng thì ?”
Giang Minh Nguyệt: “Nghe lời , ý là trả sách ?”
Nếu ý định trả sách, vị đại lão gia nhà nàng sẽ bao giờ nghĩ đến việc mấy đứa trẻ trong nhà cần binh thư .
Triệu Lăng Vân: “Không ai ép trả, Cao Thiên Lý bên cũng thể mở miệng đòi , chỉ nghĩ, đây vốn dĩ là thứ tổ tông truyền , ai da, nên thế nào đây?”
Giang Minh Nguyệt: “Không vội, cứ từ từ .”
“Nàng xem cái hòm , những quyển sách ,” Triệu Lăng Vân đá hòm sách, hòm sách rung lên, một lớp bụi liền bay mịt mù.
Giang Minh Nguyệt cả, nhưng Triệu Lăng Vân mở miệng định , bụi liền bay , khiến sặc sụa ho khan.
“Lớp bụi bên trong , bảo Hồ Lô quét dọn một , quét mà bụi vẫn còn bay lên cay mắt, tổ tông nhà chúng chắc chắn từng hòm binh thư ,” Triệu Lăng Vân ho : “Chắc họ cũng nhớ , trong tay binh thư gia truyền của Cao gia .”
Giang Minh Nguyệt quanh căn phòng, những chồng sách và hòm sách chất đống lộn xộn, chỉ riêng hòm binh thư , mà lẽ những quyển sách trong căn phòng , các vị tiên tổ năm đời của Việt Quốc Công phủ Triệu thị, cũng từng động đến.
“Hay là thế , trả sách gốc cho Cao gia, chúng chép tay một bản,” Giang Minh Nguyệt đưa một ý kiến cho Triệu Lăng Vân.
“Lại còn chép tay ?” Triệu Lăng Vân hỏi.
Giang Minh Nguyệt: “Tại chép tay? Xưa nay ai , giờ trong nhà cũng ai , nhưng thì ? Có lẽ trong nhà, sẽ một đứa trẻ những binh thư ?”
Triệu Lăng Vân suy nghĩ lời Giang Minh Nguyệt , cảm thấy lý, ai thể đảm bảo rằng con cháu đời của Triệu gia lão chúng , sẽ tài năng xuất chúng đây?
“Nghe lời phu nhân,” Triệu Lăng Vân với Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt : “ vẫn với ngũ đường thúc một tiếng.”
Triệu Lăng Vân: “Minh Nguyệt, giấu nàng, dạo gặp lão đầu quá nhiều , nếu là đây, cả năm với lão đầu cũng chắc gặp mặt một .”
Giang Minh Nguyệt mím môi khẽ, cho nên đây, lão tộc trưởng thích Triệu An Dương, coi mắt. Nếu ấn tượng của lão tộc trưởng về vẫn đổi, thì ông sẽ thái độ như bây giờ đối với Triệu An Dương.
“Ta chuyện với lão đầu đây,” Triệu Lăng Vân định bước .
Giang Minh Nguyệt: “Muộn thế , ngũ đường thúc ngủ chăng?”
Triệu Lăng Vân dậy, “Ngủ thì dậy thôi, chuyện mà bàn bạc thỏa, đêm nay sẽ thể ngủ .”
Giang Minh Nguyệt: “Vậy .”
Ngoài cửa, Hoa thẩm đang bưng chuẩn nhà: “...”
Thế là hai vị định để lão tộc trưởng nhà ngủ ?
Triệu Lăng Vân đến cửa , , Giang Minh Nguyệt cứ tưởng vị định lấy một cuốn binh thư nào đó, cho lão tộc trưởng xem, nhưng ngờ Triệu Lăng Vân cúi , thì thầm tai nàng: “Chờ về nhé, trời lạnh, sẽ ủ ấm chăn cho nàng.”
Giang Minh Nguyệt khẽ đẩy Triệu Lăng Vân một cái, thực sự nhẹ, Giang Minh Nguyệt dùng chút sức nào.
“Vẫn còn e thẹn ,” Triệu Lăng Vân hớn hở lùi bước về phía cửa.
Giang Minh Nguyệt: “Chàng đường mà .”
“Ta đường gì, nàng là đủ ,” Triệu Lăng Vân .
Giang Minh Nguyệt: “Ta đến thế ?”
Triệu Lăng Vân: “Đương nhiên , phu nhân của là nhất mỹ nhân thiên hạ, ai hỏi cũng sẽ thế, kẻ nào phục, sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t .”
Giang Minh Nguyệt vang, nàng lời đó là giả, hoa trong thế gian trăm ngàn loại, cũng , gì nhất mỹ nhân thiên hạ? điều đó ngăn cản Giang Minh Nguyệt Triệu Lăng Vân dỗ ngọt mà vui vẻ.
Triệu Lăng Vân: “Phu nhân của còn hơn nữa!”
Giang Minh Nguyệt: “Vậy nếu thì ?”
Triệu Lăng Vân: “Thì lên cũng lê hoa đái vũ, đấy chứ. vô duyên vô cớ lóc gì? Không , chỉ thích nàng thôi.”
Giang Minh Nguyệt gật đầu, hứa với Triệu Lăng Vân: “Được, sẽ nhiều hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-424-thay-vi-doi-no-chi-bang-chep-sach.html.]
“Aiza,” Triệu Lăng Vân khen Giang Minh Nguyệt: “Đây mới là ngoan chứ, đúng là phu nhân của sai .”
Hoa thẩm ngoài cửa thì: “...”
Cuộc đối thoại của hai vị , khiến khó mà lọt tai, đương nhiên loại lời chẳng khuôn phép gì , nếu là niềm vui trong khuê phòng của hai vị đó, thì cứ coi như bà thấy gì cả.
“Phải chuyện với ngũ đường thúc cho tử tế đấy nhé,” Giang Minh Nguyệt tiễn Triệu Lăng Vân cửa.
Triệu Lăng Vân: “Ừm, yên tâm , cãi với ông .”
Hoa thẩm chỉ thấy, việc cãi , đối với đại lão gia mà , quá khó khăn .
Một chân bước qua ngưỡng cửa, Triệu Lăng Vân đột nhiên nghĩ một vấn đề, đầu hỏi Giang Minh Nguyệt: “ mà, sách ai chép đây?”
Giang Minh Nguyệt: “Đã là sách tổ tông truyền , thì thể mượn tay ngoài .”
Triệu Lăng Vân: “Ý nàng là gì?” Sao lời Giang Minh Nguyệt , cảm thấy chút hoảng hốt trong lòng?
Hoa thẩm chịu nổi nữa, : “Đại lão gia, sách do ngài chép đó.”
Triệu Lăng Vân!!!
Đây một quyển, đây là cả một hòm mấy chục quyển mà!
Giang Minh Nguyệt: “Những quyển sách cũng thể để ngoài xem, Tranh ca nhi bọn chúng còn nhỏ, thể chép sách .”
Triệu Lăng Vân do dự một lát, : “Hay là chúng bàn bạc chuyện .”
Đùa cái gì , năm xưa ở trong cung vua liên thủ ép sách, còn từng chép chỉnh một cuốn nào. Đến bây giờ, lúc nên ở bên cạnh vợ để hưởng phúc , chép cả một hòm binh thư ư?
Mèo Dịch Truyện
Giang Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Sợ chép sách ?”
Triệu Lăng Vân: “Ta sợ chép sách, còn đang nhận cái chức vụ đòi nợ ? Ta sợ thời gian.”
Giang Minh Nguyệt: “Thánh thượng tiếp theo đòi nợ ai?”
Triệu Lăng Vân há miệng, : “Chuyện ông .”
Giang Minh Nguyệt: “Vậy thời gian mà.”
Thà để ở nhà chép sách, còn hơn để ngoài đòi nợ, biến thành quỷ đòi nợ, ghét bỏ.
Triệu Lăng Vân: “ Thánh thượng thể hạ chỉ bất cứ lúc nào.”
Giang Minh Nguyệt: “Đợi Thánh thượng hạ chỉ hãy .”
Triệu Lăng Vân vùng vẫy một câu: “Hay là chúng bàn bạc ?”
Giang Minh Nguyệt gì, chỉ Triệu Lăng Vân.
Triệu Lăng Vân vỗ tay một cái, “ , để Cao lão nhị và Cao lão tứ chép , trả sách cho nhà bọn họ , bọn họ nên việc cho ?”
Giang Minh Nguyệt lắc đầu, “Chuyện thế tự mới yên tâm.”
Triệu Lăng Vân nhíu mày, lập tức liền hiểu Giang Minh Nguyệt đang gì, vạn nhất hai em nhà họ Cao chép thiếu vài đoạn thì ? Chàng tốn công sức từng chữ từng câu mà kiểm tra, thà tự chép còn hơn.
“Dù đây cũng là thứ truyền cho con cháu đời , thể sơ suất ,” Giang Minh Nguyệt .
Triệu Lăng Vân hiểu , hòm sách chép chắc .
“Ta, tìm lão đầu đây,” gãi gãi đầu, đại lão gia Triệu ủ rũ bỏ , những ngày tháng của , thể đoán là sẽ dễ chịu .
Nhìn Triệu Lăng Vân , Hoa thẩm mới nhỏ giọng với Giang Minh Nguyệt: “Phu nhân ép đại lão gia chép sách gì?”
Đại lão gia Triệu thế nào cũng giống thể cầm bút chép sách.
Giang Minh Nguyệt thở dài một , binh thư nàng thể chép , chẳng qua là nàng giữ vị gia ở nhà thôi.