Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 420: Lão gia không nhà, phu nhân có nhà ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 06:58:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu An Dương rời trong sự t.h.ả.m hại, bởi khi , ngay cả cơ hội dạy dỗ con trai của y cũng Triệu Lăng Vân phá hỏng. Nghĩ đến việc Triệu Lăng Vân vu khống căn cứ, hãm hại đến mức suýt xóa tên khỏi gia phả, Triệu An Dương hận thể liều mạng với Triệu Lăng Vân, nhưng y chẳng bản lĩnh đó…

 

“Sau sống cho tử tế, nhớ mà trả tiền,” Triệu Lăng Vân ở cổng lớn, chắp tay lưng, với Triệu An Dương, đang khiêng lên xe ngựa, với giọng điệu nghiêm túc và chân thành: “Trước đây là , , dạy dỗ ngươi tử tế, để ngươi sai hết đến khác. Ta với cha, với liệt tổ liệt tông. Ngươi xem ngươi văn chẳng thành, võ chẳng tựu, ngươi…”

 

“Mau lên!” Triệu An Dương giục hai hạ nhân đang khiêng y. Nghe Triệu Lăng Vân nhảm thêm nữa, y sẽ nhịn mà c.h.ử.i cái đồ hỗn đản mất. Ta văn chẳng thành, võ chẳng tựu, ngươi nghĩ ngươi tài cán gì ư? Một tên khốn nạn còn dạy một quan viên triều đình như cách sống ? Triệu An Dương chỉ ghét hai hạ nhân động tác quá chậm, hận thể tự xông trong xe ngựa.

 

Triệu Lăng Vân lạnh một tiếng, : “Không thì thôi , ngươi giờ cũng lớn , gì ngươi cũng lọt tai nữa, ai!” Triệu An Dương mạnh mẽ đẩy cửa xe ngựa đóng sầm , nhốt tiếng cố ý y ghê tởm của Triệu Lăng Vân ở bên ngoài.

 

Triệu Lăng Vân đá Diêu Nhị một cước. Hồ Lô trợn mắt với Diêu Nhị: “Ngươi còn đó gì? Sao ý gì cả ? Mau rời !” Hồ Lô hung hăng , mà vẫn Triệu Lăng Vân vỗ một cái, Đại lão gia Triệu : “Rời ? Sao ngươi cúi chào bọn chúng một cái? Bảo bọn chúng mau cút !”

 

Hồ Lô ôm đầu , ấm ức gì nữa. Tuy y cũng ưa Nhị lão gia, nhưng y chỉ là một hạ nhân, y thể cửa nhà mà quát Nhị lão gia cút chứ? Lỡ lát nữa Đại lão gia ở đây, y đơn độc, lão phu nhân khi nào nghĩ cách g.i.ế.c y ?

 

“Đi!” Triệu An Dương trong xe ngựa hô.

 

Đoàn của Nhị lão gia Triệu nhanh.

 

“Nhớ trả tiền!” Triệu Lăng Vân hô.

 

Xe ngựa phi nước đại .

 

Trong chính sảnh của Chính viện, Trịnh thị phu nhân ôm Triệu Khỉ mà kêu lên một trận “tâm can bảo bối” đầy yêu thương, cuối cùng cảm thán một câu: “Đợi qua năm, Khỉ ca nhi của sẽ tròn năm tuổi .”

 

Triệu Khỉ lớn thêm một tuổi, nhưng chuyện học ở Thượng Thư viện vẫn kết quả, đây? Nghĩ đến chuyện , Trịnh thị phu nhân đau đầu, trong lòng oán trách Triệu An Dương một nữa, chỉ cần ngươi cha chút tác dụng thì !

 

“Tổ mẫu?” Triệu Khỉ khẽ gọi.

 

Trịnh thị phu nhân lấy tinh thần, ôm Triệu Khỉ : “Khỉ ca nhi chuyện với tổ mẫu ?”

 

Triệu Khỉ: “Tổ mẫu, rốt cuộc xảy chuyện gì ?”

 

Việc Trịnh thị phu nhân đây? Trịnh thị phu nhân nghĩ một lát, với Triệu Khỉ những lầm của Triệu An Dương, cũng Triệu Lăng Vân. Trong chuyện của Triệu Khỉ, Trịnh thị phu nhân minh bạch, con của cha, nàng thể mặt Triệu Khỉ Triệu An Dương , mà Triệu Khỉ và Triệu Lăng Vân cùng sống trong một phủ, tất yếu sẽ cần Triệu Lăng Vân chăm sóc, nên nàng cũng thể hỏng quan hệ giữa Triệu Khỉ và Triệu Lăng Vân.

 

“Chuyện của lớn, con nít như con cần hỏi ,” Trịnh thị phu nhân đ.á.n.h lạc hướng Triệu Khỉ.

 

Triệu Khỉ: “Ta nhớ mẫu .”

 

Nghĩ đến Tiểu Trịnh thị, Trịnh thị phu nhân c.ắ.n răng một cái, : “Nàng sẽ về thăm Khỉ ca nhi của chúng thôi, con , nàng bận lắm.”

 

Cứ nghĩ mà xem, Đại phòng đè bẹp Nhị phòng, chính là từ đêm tân hôn của Triệu Lăng Vân và Giang Minh Nguyệt, khi Tiểu Trịnh thị cho ba đứa trẻ Triệu Tranh cửa mà bắt đầu. Cô con dâu thứ hai của nàng, thì vẻ là thông minh, thực ngu đến mức thể cứu vãn!

 

Còn về Tiểu Trịnh thị đang mong mỏi đến mỏi mắt trong nhà thờ tổ, chờ Triệu An Dương về, khi và Triệu An Dương đến ngoại thành phía Đông ở, một đôi con cái đều do lão phu nhân nuôi dưỡng, Tiểu Trịnh thị ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Vết thương ở chân Triệu An Dương bắt đầu đau, y nửa nửa một chiếc ghế dài. Nhị lão gia Triệu vợ ngất xỉu, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

 

Năm vị di thái thái sắc mặt Triệu An Dương lúc , ai dám mở miệng , chỉ bất động như tượng gỗ. Một vị tộc lão đặc biệt đến, Tiểu Trịnh thị đang ngất đất, Bích Vân ôm trong lòng, lão gia tử lúng túng : “Mời đại phu cho nàng chứ?”

 

Triệu An Dương với Bích Vân: “Ngươi đỡ phu nhân về phòng .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-420-lao-gia-khong-nha-phu-nhan-co-nha.html.]

Tiểu Trịnh thị vẫn còn ngất, một Bích Vân cũng lay chuyển nàng, chỉ đành gọi hai nha trong, ba cùng khiêng Tiểu Trịnh thị .

 

Triệu An Dương với vị tộc lão cùng đến: “Ngũ Đường thúc vẫn yên tâm về , nên để ngài đến xem ư?”

 

Tộc lão: “Đây là nhà thờ tổ, mấy vị của ngươi thể ở đây.”

 

Triệu An Dương tưởng chừng như thể thấy một tiếng “chát” vang dội mặt , lão tộc trưởng mặt ở đây, mà cách cho y một cái tát. “Sao còn quy củ ?” Sắc mặt Triệu An Dương xanh mét.

 

Tộc lão: “Trước đây cũng từng xảy chuyện như . Hành Nam , mấy ,” lão gia tử chỉ tay về năm vị di thái thái của Nhị phòng, “các nàng là hạng thể mặt bàn nào chứ?”

 

Triệu An Dương: “Vậy các nàng nên ở ?”

 

Tộc lão: “Mấy năm nay, ngươi tự sắm sửa một ngôi nhà ?”

 

Triệu An Dương mặt ủ mày ê : “Không .”

 

Tộc lão âm thầm lắc đầu, ngươi là một lòng Việt Quốc Công phủ ?

 

Triệu An Dương một câu, là vì hiếu thuận mẫu , cha còn đó thì phân gia, nhưng lời đến miệng, Triệu An Dương lười . Hiện giờ những trong tộc đều ý kiến lớn về y, những tộc nhân từng giao hảo với y, gặp chuyện cũng y chỉ là một lũ cỏ đầu tường, y còn gì để với đám tộc nhân chứ?

 

“Tạm thời ở khách điếm?” Tộc lão .

 

Năm vị di thái thái đều Triệu An Dương, đến ở khách điếm, các nàng thì , nhưng gia ngài sợ mất mặt ? Đường đường là Nhị lão gia của Việt Quốc Công phủ, ngay tại kinh thành, cả một nơi để an trí nữ nhân của ư?

 

Mèo Dịch Truyện

Tiểu Trịnh thị khiêng , lúc từ bên ngoài , Bích Vân đuổi theo nàng đưa tay đỡ nàng, Tiểu Trịnh thị một tay đẩy . “Ta một ngôi nhà,” Tiểu Trịnh thị : “Để các nàng đến đó ở tạm.”

 

Triệu An Dương: “Ngươi nhà?”

 

Tiểu Trịnh thị: “Là của hồi môn của .”

 

Triệu An Dương lên tiếng nữa, cái y thật sự .

 

“Các ngươi theo Hoàng ma và Bạch ma,” Tiểu Trịnh thị dặn dò năm vị di nương: “Nhà cần dọn dẹp, các ngươi tự liệu mà .”

 

Chỗ ở của năm vị di nương, lúc mới xem như sắp xếp thỏa. Kiều di nương sủng ái nhất, khi rời đặc biệt tha thiết Triệu An Dương, kết quả phát hiện uổng công liếc mắt đưa tình một , Triệu An Dương căn bản thèm ngẩng đầu.

 

“Ngươi còn chuyện gì ?” Tiểu Trịnh thị hỏi.

 

Kiều di nương vội vàng bỏ , một câu cũng dám thêm.

 

“Ta về phủ một chuyến,” Tiểu Trịnh thị với Triệu An Dương.

 

Triệu An Dương vốn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, : “Ngươi gì?”

 

Tiểu Trịnh thị: “Ta , thể vứt bỏ một đôi con cái mà quan tâm.”

 

Tiền bạc còn, Quốc Công phủ thể ở nữa, Tiểu Trịnh thị đây nghĩ, chỉ hai điều thôi nàng sống nổi . đợi đến khi phát hiện , nàng thể sống cùng Triệu Khỉ và Triệu Chỉ nữa, Tiểu Trịnh thị mới trời sập, là tư vị gì.

 

 

Loading...