Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 378: Triệu Lăng Vân – Kẻ tiên phong ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:04:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Chiếu Thanh trong đại sảnh của Việt Quốc Công phủ. Triệu Lăng Vân hề chậm trễ với vị Các lão , trong đại sảnh, địa long cháy rực, bánh đều dâng lên. Nói tóm , về mặt lễ nghi, Triệu Lăng Vân để Hạ Các lão bắt bẻ sai sót nào. Hạ Các lão đang tâm trạng , liệu Triệu Lăng Vân khuynh gia bại sản, dẫn cả tộc uống gió Tây Bắc , Hạ Các lão quan tâm, ông cũng sẽ hả hê. Hạ Các lão nông cạn đến thế. Điều Hạ Các lão lo lắng bây giờ là, Triệu Lăng Vân trả hết tiền , kẻ hồ đồ tiếp theo sẽ chuyện gì? Bản khuynh gia bại sản, liệu kẻ hồ đồ để ngươi tiếp tục thiếu nợ mà trả ?

 

Đến lúc đó, , cần đến lúc đó. Hạ Các lão trong đại sảnh nghĩ, hôm nay, kẻ hồ đồ trả hết tiền, ngày mai xem kẻ c.ắ.n xé nhà ai .

 

Không thể yên .

 

Hạ Các lão xoa thái dương, chỉ cảm thấy đầu đau nhức.

 

“Lão gia,” lão tùy tùng theo Hạ Chiếu Thanh mấy chục năm khẽ : “Cả một núi bạc lớn như , vị Triệu đại lão gia vẫn ngoài.”

 

Hạ Các lão liếc lão bạn già của , : “Hắn vẫn .”

 

Tùy tùng : “Năm trăm vạn lạng đó!”

 

Hạ Các lão: “Ngươi cứ xem .”

 

Mèo Dịch Truyện

“Hạ Các lão ở bên trong ?” Ngoài cửa hỏi.

 

Lão tùy tùng chợt thấy giọng quen tai.

 

Hạ Các lão: “Trần Tẫn Trung đến .”

 

Lời của đại nhân Các lão còn dứt, Trần Tẫn Trung xuất hiện ngoài cánh cửa hé mở, Trần Đại tổng quản tủm tỉm, gọi một tiếng: “Hạ Các lão.”

 

Hạ Các lão vẫy tay với Trần Tẫn Trung.

 

Trần Tẫn Trung bước đại sảnh, Hạ Các lão hỏi: “Đại tổng quản đây là?”

 

Trần Tẫn Trung : “Thánh thượng phán, Triệu đại lão gia chắc chắn thể lấy nhiều bạc như . Triệu đại lão gia nhất định sẽ dùng đồ vật, cùng với điền sản địa khế để thế nợ. Thánh thượng lệnh gia gia dẫn đến đây, để định giá những món đồ Triệu đại lão gia lấy .”

 

Hạ Các lão khẽ gật đầu, : “Vẫn là Thánh thượng suy tính chu , Thánh thượng minh.”

 

Trần Tẫn Trung : “Phải đó, Thánh thượng là minh nhất gầm trời .”

 

Lão tùy tùng đám theo Trần Tẫn Trung đại sảnh, lão gia nhà , lão tùy tùng chợt nhận , sắc mặt lão gia nhà càng thêm âm trầm.

 

Hạ Các lão nhiều với Trần Tẫn Trung, Thánh thượng phái đến định giá, thì trướng phòng mà đưa đến cũng còn đất dụng võ nữa. Hoàng đế bệ hạ của bọn họ, rõ ràng là đang âm thầm bảo vệ Triệu Lăng Vân, kẻ hồ đồ .

 

Trân châu ngọc khí, cổ vật thư họa, điền sản địa khế, những thứ là bạc thật, những thứ đáng giá bao nhiêu tiền thì thể nhiều sai lệch. Người mà Trần Tẫn Trung mang đến, nếu định giá cao, ngươi cũng cách nào phản bác. Thánh thượng là chủ nợ, ngài công nhận những thứ đáng giá bao nhiêu tiền, thì những thứ đáng giá bấy nhiêu tiền. Ngươi là một liên quan, ngươi dựa mà dám mở miệng đúng, rằng những thứ đáng giá tiền đó?

 

“Lão gia?” Lão tùy tùng lo lắng khẽ gọi.

 

Hạ Các lão khẽ lắc đầu, nhắm mắt , vẻ nhắm mắt dưỡng thần. Triệu Lăng Vân là một cái cớ, Hạ Các lão thầm nhủ trong lòng, một cái cớ để các quan thần trả bạc thiếu trong quốc khố.

 

Hoa thẩm vội vã bước phòng ngủ, với Giang Minh Nguyệt đang trong phòng: “Chủ tử, Trần Tẫn Trung dẫn đến , là đến định giá.”

 

Giang Minh Nguyệt ngẩng đầu Hoa thẩm.

 

Hoa thẩm: “Kho cất đồ của lão phu nhân ngoài những món của hồi môn của bà , những thứ còn đều đại lão gia mang hết . Đại lão gia hiện đang đến phòng nhị phòng để mang đồ .”

 

Giang Minh Nguyệt: “Thánh thượng phái đến định giá ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-378-trieu-lang-van-ke-tien-phong.html.]

Hoa thẩm vốn định với Giang Minh Nguyệt rằng, Trịnh thị phu nhân giàu , trong căn hầm dùng kho cất đồ , chỉ riêng bạc mặt hai mươi vạn lạng, nhưng Giang Minh Nguyệt hỏi chuyện định giá, Hoa thẩm liền thuận theo lời hỏi của Giang Minh Nguyệt: “ , đây là Trần Tẫn Trung tự , rằng Thánh thượng liệu rằng đại lão gia thể lấy năm trăm vạn lạng bạc mặt, đại lão gia lấy vật đổi nợ, Thánh thượng liền phái đến định giá .”

 

Giang Minh Nguyệt: “Trần Tẫn Trung năm trăm vạn lạng?”

 

,” Hoa thẩm vui vẻ : “Thánh thượng phán, đại lão gia chủ động trả nợ, ngài ban thưởng cho đại lão gia của chúng , tiền lẻ còn thiếu ngài sẽ xóa cho đại lão gia, chỉ thu một chẵn, lãi suất Thánh thượng cũng cần nữa.”

 

Giang Minh Nguyệt: “Số tiền lẻ đó cũng là mấy chục vạn lạng đấy chứ.”

 

Hoa thẩm : “Phải đó, đại lão gia cũng đang vui, lát nữa sẽ cung tạ ơn.”

 

Giang Minh Nguyệt khẽ, : “Vậy ngươi giúp , ở đây việc gì.”

 

Hoa thẩm lời Giang Minh Nguyệt một tiếng, vội vã khỏi phòng.

 

Giang Minh Nguyệt một trong phòng, nâng chén nhấp một ngụm nước, Giang Minh Nguyệt liền tự nhủ: “Thánh thượng đây là đang biến thành một cái cớ .”

 

Mọi đều vay tiền, ngươi vay, ngươi chính là hòa nhập. Bây giờ đều đang thiếu tiền trả, ngươi chủ động trả, ngươi chính là vả mặt , dẫm lên để thánh nhân, ngươi chính là kẻ thù của . Bởi , những vay tiền, để hòa nhập, họ vay tiền. Còn những trả tiền, họ gây thù chuốc oán, đông xem là kẻ thù, tiền họ trả, nhưng họ cũng thể trả.

 

Đêm qua Ninh Quốc Công phủ trả tiền, đó là Triệu Lăng Vân ép buộc trả, cho nên tính là chủ động trả tiền. Giờ đây Triệu Lăng Vân , mặc kệ là mắng đến nóng nảy, các vị đại thần dồn ép, vẫn là chủ động trả tiền.

 

Kẻ tiên phong xuất hiện, thì đó, những trả tiền, thể còn lo ngại mà trả tiền . Ví dụ như An Viễn Hầu phủ, cũng chỉ hơn ba ngàn lạng nợ, trả một chút cũng tốn sức gì. Thử hỏi trong những thiếu nợ, bao nhiêu giống như An Viễn Hầu phủ như ? Chắc chắn chỉ một hai nhà .

 

Đối với thiên hạ, đây là chuyện , quốc khố bạc , triều đình thể nhiều chuyện lợi cho quốc gia và dân chúng hơn. đối với Triệu Lăng Vân mà , Giang Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, , vị đại lão gia nhà nàng kết thù với bao nhiêu đây.

 

“Đại lão gia,” ở nhị phòng, Khánh Bảo Đường bên , thấy Triệu Lăng Vân dẫn , dọn sạch hết những bức tranh cất giấu của Triệu An Dương, Kiều di nương mạnh dạn tiến lên tìm Triệu Lăng Vân chuyện.

 

Triệu Lăng Vân: “Ngươi việc gì?”

 

Kiều di nương: “Đại lão gia, những thứ đều là bảo bối của nhị lão gia, đây là mạng của . Ngài mà mang hết những bức họa , mạng của nhị lão gia sẽ mất đó.”

 

Triệu Lăng Vân khinh khỉnh hừ một tiếng, : “Vậy thì cứ để c.h.ế.t .”

 

Kiều di nương suýt nữa quỳ xuống Triệu Lăng Vân, tại quỳ ư, bởi vì Kiều di nương rõ, đại lão gia thật sự quan tâm nhị lão gia sống chết, nếu nhị lão gia thật sự c.h.ế.t , vị lẽ còn vui mừng.

 

“Chuyện , nhị phòng giờ là do ngươi chủ ?” Triệu Lăng Vân liếc Kiều di nương, hỏi: “Đây là chuyện từ bao giờ ?”

 

Kiều di nương vội lắc đầu : “Không, , …”

 

“Không ngươi chủ thì ngươi lảm nhảm cái gì?” Không đợi Kiều di nương hết lời, Triệu Lăng Vân liền : “Về phòng của ngươi , nhanh lên.”

 

Kiều di nương Triệu Lăng Vân đuổi .

 

“Chủ tử,” Hồ Lô phi như bay đến, mặt Triệu Lăng Vân khẽ bẩm báo: “Có một địa thất, bên trong chứa nhiều sách!”

 

Triệu Lăng Vân: “Sách đáng tiền, trừ khi là cô bản.”

 

Hồ Lô: “Không , chủ tử, các hòm sách đều niêm phong, dấu ấn đó, tiểu nhân thấy ngài dùng qua, chính là cái mà lão Quốc công gia truyền cho ngài đó.”

 

Triệu Lăng Vân: “……”

 

Vậy thì những cuốn sách của Triệu An Dương, mà là những cuốn sách Việt Quốc Công phủ truyền đời . Triệu lão nhị cái tên ch.ó má , ngay cả sách cũng tham ư?!

 

 

Loading...