Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 335: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:16:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đông Thịnh Đế hỏi Triệu Lăng Vân: “Phải đuổi thế nào?” Nếu đuổi một tiểu bách tính khỏi kinh thành thì quả việc gì khó, nhưng Thẩm gia là Quốc Công phủ, đuổi là đuổi ? Không lý do, chứng cứ, Đông Thịnh Đế há ghét bỏ danh tiếng của quá ?

 

Triệu Lăng Vân giờ phút dáng một gian thần, nheo mắt , khuôn mặt tuấn mỹ treo một nụ gian xảo. Triệu Lăng Vân với Đông Thịnh Đế: “Đơn giản thôi, hai năm Hạ Các lão chẳng đang bận rộn truy thu nợ ngân khố quốc gia ? Hai năm , thần thấy ngài động tĩnh lớn gì. Rốt cuộc Hạ Các lão việc đó ?”

 

Tông , huân quý, quan viên vay tiền triều đình, đây là việc các hoàng đế Triệu thị cho phép. Chỉ điều, tiền cho vay thì , nhưng nợ vay thu hồi về thì hầu như . Sau khi Đông Thịnh Đế lên ngôi hoàng đế, ngài hề cho vay tiền ngoài, thậm chí vì thế mà mang tiếng bạc bẽo. Đông Thịnh Đế vẫn luôn thu hồi bạc mà mấy đời tiên đế cho vay, nhưng sự thật chứng minh với Đông Thịnh Đế rằng, việc đòi nợ hề dễ dàng, đặc biệt là khi con nợ còn nhiều.

 

Đông Thịnh Đế Triệu Lăng Vân, : “Ngươi gì?”

 

Triệu Lăng Vân: “Ninh Quốc Công phủ chắc chắn cũng đang nợ ngân khố quốc gia một khoản bạc. Tổ tiên của nhà bọn họ quan, chắc chắn vay ít .”

 

Việc vay bạc , Triệu Lăng Vân cũng hiểu rõ, ngoài những kẻ thực sự lợi dụng mà vay tiền, cũng thể trách các đại thần đưa tay vay tiền triều đình. Kẻ quan lớn hơn ngươi vay, tước vị cao hơn ngươi cũng vay, ngươi vay, ngươi chẳng là chọc ghẹo cấp của ngươi ? Chà, quan của vay , ngươi vay, vẻ như ngươi thanh cao lắm ? Hơn nữa, ai cũng theo phong trào, vay chẳng là ngươi hòa nhập ? Chẳng xa, Việt Quốc Công phủ cũng nợ ngân khố ít bạc , từ đời Việt Quốc Công gia đầu tiên là Triệu Hành bắt đầu vay mượn, cho đến đời phụ của Triệu Lăng Vân là Triệu Ngạn, vẫn còn đang vay tiền ngân khố đấy thôi.

 

Trong đó, còn các vị hoàng đế bệ hạ đời , vì ban ơn, khi thưởng tiền cho vay thêm.

 

Triệu Lăng Vân: “Hãy khiến Ninh Quốc Công phủ trả tiền.”

 

Đông Thịnh Đế: “Đây là việc của Hạ Chiếu Thanh.”

 

Triệu Lăng Vân: “Thánh thượng, lão già hai năm , ngài đòi về mấy đồng lớn chứ? Người còn trông cậy ngài ?”

 

Đông Thịnh Đế hướng ngoài điện : “Người !”

 

Trần Tận Trung đang chờ bên ngoài điện vội vã bước .

 

Đông Thịnh Đế: “Ngươi đến Hộ bộ tra xem, Ninh Quốc Công phủ nợ ngân khố bao nhiêu bạc.”

 

Trần Tận Trung vội vàng lĩnh chỉ.

 

Đông Thịnh Đế thêm một câu: “Đừng rêu rao.”

 

Trần Tận Trung vội vàng đáp lời nô tài tuân chỉ. Trước khi , Trần đại tổng quản còn liếc Triệu Lăng Vân một cái. Thánh thượng vì đột nhiên tra sổ nợ của Ninh Quốc Công phủ, việc y , nhưng y , đây là do Triệu Lăng Vân xúi giục. Trước , cái tên Triệu Lăng Vân chẳng mấy khi cung, tránh mặt Thánh thượng, nên Trần Tận Trung còn cảm thấy gì. giờ đây, vị gia cứ luôn chạy cung, Trần đại tổng quản bỗng nhiên phát hiện , Triệu đại lão gia quả thực thể nảy sinh ý đồ , việc gièm pha hệt như bẩm sinh , vị thật sự quá tài tình .

 

Đông Thịnh Đế chỉ trống bên cạnh , : “Ngươi đó mà đợi.”

 

Triệu Lăng Vân: “Thần trở về thăm tiểu cữu tử của thần.”

 

Đông Thịnh Đế tấu chương bàn, chẳng buồn để ý đến vị nữa.

 

Triệu Lăng Vân chỉ đành đợi. Thánh thượng đồng ý cho , cũng thể cứng rắn trốn thoát.

 

Hạ Chiếu Thanh bận rộn hai năm, tiền thì ngài chẳng đòi về bao nhiêu, nhưng Hạ Các lão cũng việc thực tế. Số tiền mà tông , huân quý, cùng các quan viên triều đình vay từ ngân khố, vay khi nào, vay bao nhiêu, Hạ Các lão dẫn của Hộ bộ, từng khoản một đều đăng ký hồ sơ, ghi chép thành sách.

 

Bởi Trần Tận Trung chạy một chuyến đến Hộ bộ, nhanh mang sổ nợ của Ninh Quốc Công phủ trở về.

 

Triệu Lăng Vân hiếu kỳ, vươn đầu sổ sách Trần Tận Trung đang cầm trong tay, liên tục hỏi: “Nhà bọn họ nợ bao nhiêu bạc? Nhà bọn họ trả tiền bao giờ ?”

 

Trần Tận Trung dám tự ý xem sổ sách. Nghe Triệu Lăng Vân hỏi, Trần đại tổng quản vội vàng phân trần cho : “Thánh thượng, nô tài ạ.”

 

Đông Thịnh Đế chỉ Triệu Lăng Vân bên cạnh, : “Cho xem.”

 

Trần Tận Trung đưa sổ sách đến mặt Triệu Lăng Vân. Đến lúc , Trần đại tổng quản vẫn , vị đang nảy sinh ý đồ gì nữa đây.

 

Triệu Lăng Vân giật lấy sổ sách trong tay Trần Tận Trung. Hắn chẳng hứng thú xem các khoản chi tiết phía , cũng tài năng tính nhẩm, xem các khoản chi tiết cũng vô ích mà thôi. Triệu Lăng Vân trực tiếp lật đến trang cuối cùng của sổ sách để xem tổng , lập tức những con trang giấy cho kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-335.html.]

 

Đông Thịnh Đế: “Là bao nhiêu?”

Mèo Dịch Truyện

 

Triệu Lăng Vân như đang mơ : “Thẩm gia bốn đời , lặt vặt, ồ đúng, là vay mượn đứt quãng, cũng đúng, bọn họ đây cũng gọi là đứt quãng...”

 

Đông Thịnh Đế mất kiên nhẫn, cắt ngang lời Triệu Lăng Vân, : “Rốt cuộc là bao nhiêu?”

 

Triệu Lăng Vân: “Bốn trăm năm mươi hai vạn lạng.”

 

“Cổ họng nuốt cái ực,” Trần Tận Trung nuốt một ngụm nước bọt, cũng quá nhiều ! Ninh Quốc Công phủ thể vay nhiều tiền đến ?!

 

Đông Thịnh Đế cũng sững sờ, theo bản năng, hoàng đế bệ hạ nghĩ, nhiều đến thế?

 

Triệu Lăng Vân: “Vay nhiều bạc đến , Thẩm gia là lấy bạc cơm ăn ?”

 

Đông Thịnh Đế đột nhiên lạnh một tiếng, : “Bốn đời , trong trăm năm, vay hơn bốn trăm vạn lạng bạc, cũng là chuyện thể.”

 

Triệu Lăng Vân hét lên: “Số tiền đòi về!”

 

Đông Thịnh Đế: “Ngươi đòi?”

 

Triệu Lăng Vân lập tức Đông Thịnh Đế hỏi cho hình. Hắn đòi? Hắn tính là quan chức gì chứ?

 

Đông Thịnh Đế thở dài một tiếng.

 

Triệu Lăng Vân nhíu mày, nghĩ đến thê tử của , đang kinh hãi, lẽ lúc đang ở nhà mà . Cái Thẩm gia thật , Thẩm gia quá mức ức h.i.ế.p khác, còn nợ triều đình bốn trăm năm mươi hai vạn lạng bạc mà trả. Số bạc hơn bốn trăm vạn lạng nếu mang đến Ngọc Phong Quan, dùng việc lát đường xây cầu ở những nơi cần thiết, chẳng hơn là rơi tay Thẩm gia ?

 

Không từ dũng khí, lẽ là cảm giác trách nhiệm, Triệu Lăng Vân với Đông Thịnh Đế: “Thánh thượng, thần sẽ thử xem .”

 

Đông Thịnh Đế ngẩng mắt Triệu Lăng Vân, : “Ngươi nghĩ kỹ ?”

 

Tông thất, huân quý, cùng những quan viên triều đình chút thế lực, tất cả bọn họ đều đang nợ tiền triều đình đấy. Ngươi cưỡng ép đòi nợ của Ninh Quốc Công phủ, chẳng ngươi đắc tội với tất cả ? Bởi vì ai nấy đều chắc chắn, ngươi tiếp theo sẽ tay với nhà nào.

 

Triệu Lăng Vân: “Thần nghĩ kỹ , thần sẽ .”

 

Nếu Ninh Quốc Công phủ trả tiền, hừ hừ, Triệu Lăng Vân thầm nghĩ, nếu lột một lớp da của nhà , sẽ mang họ Triệu nữa.

 

Đông Thịnh Đế: “Ngươi và Thẩm Kỳ là em cọc chèo, Thẩm gia cũng coi như là thích của ngươi .”

 

Triệu Lăng Vân: “Bọn họ đối xử với Thẩm Kỳ cũng chẳng gì, vả , thần đây là đại nghĩa diệt .”

 

Đông Thịnh Đế: “Được, ngươi , đến Hoàng Thành Tư, bảo Kim Thọ phái cho ngươi một đội .”

 

Hoàng Thành Tư cũng là nơi ghét bỏ, việc đắc tội thêm mấy cũng chẳng thành vấn đề.

 

Triệu Lăng Vân cầm chiếu thư Đông Thịnh Đế ban cho, ngẩng cao đầu thẳng đến Hoàng Thành Tư để đòi trợ giúp.

 

Trần Tận Trung khom lưng bên cạnh Đông Thịnh Đế, khẽ : “Đại lão gia quên , nhà bọn họ cũng đang nợ ngân khố bạc đấy?”

 

Đông Thịnh Đế: “...”

 

Kẻ ngu ngốc e là căn bản từng nghĩ đến chính nhà .

 

 

Loading...