Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 307: Lão phu nghe ngươi nói chuyện liền tức giận ---

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:06:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trịnh phu nhân vẫn luôn trong sương phòng. Khóc là , đau lòng là đau lòng, nhưng khi bên ngoài hô rằng nhị lão gia sắp rời phủ, Trịnh phu nhân cũng hề ngoài thăm con trai .

 

Lão tộc trưởng thở dài một . Trịnh phu nhân: “Giờ thì các vị lòng chứ?”

 

Lão tộc trưởng: “Ngươi đang oán ?” Trịnh phu nhân: “Ta oán chính , là , một vô dụng, bảo vệ con trai , còn mặt mũi nào mà gặp nó.”

 

“Thôi ,” Triệu Lăng Vân ngoài cửa : “Người là sợ Triệu lão nhị cầu giúp đỡ, mà giúp sẽ mất mặt đó thôi. Nếu Triệu lão nhị hỏi thêm một câu, rằng lúc gãy chân, vì đến thăm , mẫu , xem sẽ giải thích với Triệu lão nhị thế nào?”

 

Lão tộc trưởng kịp phản ứng, : “Giải thích điều gì?” Triệu Lăng Vân: “Giải thích điều gì ư? Người là sợ của Hoàng Thành Tư, nên dám khỏi phòng đó thôi.”

 

Trịnh phu nhân dốc hết sức lực, quát lớn mặt đại nhi tử ngoài cửa: “Ngươi cút!” Triệu Lăng Vân xòe hai tay, “Ta chỉ là đến báo cho một tiếng, về đây. Nếu chào hỏi, e rằng khắp nơi bất hiếu với .”

 

“Cút!” Trịnh phu nhân quát. Triệu Lăng Vân: “Ta nốt một câu cuối cùng, gia đình Triệu lão nhị, hãy chiếu cố một chút. Đại nhân ở đây, đừng để mấy đứa nhỏ chịu oan ức.”

 

Trịnh phu nhân liền trừng mắt chằm chằm Triệu Lăng Vân. Triệu Lăng Vân: “Chuyện gia đình Triệu lão nhị, liên quan gì đến . Lời nhé, đừng Khánh Bảo Đường chuyện gì, cho đến phiền .”

 

Trịnh phu nhân: “Ngươi rốt cuộc cút ?” “Đi đây,” Triệu Lăng Vân vỗ nhẹ khung cửa, liền bỏ .

 

“Người xem kìa, xem !” Trịnh phu nhân tố cáo với lão tộc trưởng. Lão tộc trưởng : “Ngươi vẫn luôn trong phòng, là vì sợ hãi ?”

 

Trịnh phu nhân giận dữ tột độ, “Chuyện thế , các ngươi , một đàn bà yếu đuối mặt ? Ta tuy mất trượng phu, nhưng con trai ?” “Người đây là đang cần dùng đến ,” ngoài cửa truyền đến tiếng của Triệu Lăng Vân.

 

“Ngươi cút ngay cho !” Trịnh phu nhân quát đến nỗi giọng khàn đặc. Nhìn sắc mặt Trịnh phu nhân từ đỏ chuyển trắng, nàng cứ thế khuỵu xuống ghế, lão tộc trưởng cảm thấy , thể để Triệu Lăng Vân tiếp nữa.

 

Nếu tên tiểu tử ruột tức chết, e rằng ngay cả Thánh thượng cũng thể bảo cho . Lão tộc trưởng dậy, chắp tay hành lễ với Trịnh phu nhân, vị lão gia liền vội vã bước ngoài.

 

Bên cạnh cửa, Triệu Lăng Vân còn đang vểnh tai ngóng động tĩnh trong sương phòng, lão tộc trưởng chỉ hận thể tiến lên túm tai, đá m.ô.n.g mà đuổi tên tiểu tử .

 

“Chủ tử,” Hồ Lô lúc hô lớn ngoài hiên. Triệu Lăng Vân và lão tộc trưởng cùng về phía Hồ Lô chỉ, liền thấy ở cổng phụ bên trái, năm vị thất của Triệu An Dương, cùng với Triệu Kỷ đều đang đó.

 

Thấy Triệu Kỷ, sắc mặt lão tộc trưởng lập tức trầm xuống, : “Sao còn mang Kỷ ca nhi đến đây?”

 

Thu Văn đang gần cửa liền chạy sương phòng, lâu Trịnh phu nhân liền nàng đỡ khỏi sương phòng.

 

Đứng trong hành lang, liếc Triệu Kỷ đang ở cổng phụ, Trịnh phu nhân liền thẳng thừng mắng: “Cái đám tiện nhân !” “Cái gì?” Triệu Lăng Vân hiểu.

 

Trịnh phu nhân: “Đám tiểu nương nuôi đó ? Cái đám tiện nhân để Kỷ ca nhi đến đây?” Triệu Lăng Vân cảm giác đầu tiên, lời của lão nương khó quá, Triệu Kỷ là con trai của Triệu An Dương, Triệu Cảnh, đứa thứ tử , chẳng lẽ con trai của Triệu An Dương ? Đều là con trai của Triệu An Dương, hà tất mắng c.h.ử.i khó đến ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-307-lao-phu-nghe-nguoi-noi-chuyen-lien-tuc-gian.html.]

 

“Đâu mà nhiều đám tiểu nương nuôi đó chứ?” Triệu Lăng Vân : “Chẳng chỉ còn một Cảnh ca nhi ? Cảnh ca nhi năm nay mới hai tuổi, dù dẫn đến đây thì một đứa trẻ hai tuổi thể hiểu gì?”

 

“Ngươi chẳng hiểu gì cả!” Trịnh phu nhân quát Triệu Lăng Vân. Nếu dọa cho Triệu Kỷ, đứa đích tử , mắc bệnh, thì chẳng mấy ả thất thể vì con trai mà mưu cầu một tiền đồ hơn ? Triệu Lăng Vân là nam tử, hiểu những mưu kế trong hậu trạch, Trịnh phu nhân trách đứa con trai , chỉ cần nàng hiểu là .

 

Mèo Dịch Truyện

“Chúng thôi,” lão tộc trưởng kéo Triệu Lăng Vân . Triệu Lăng Vân liếc Triệu Kỷ, ánh mắt Triệu Kỷ lúc đang ngẩn ngơ, ở cổng phụ như một pho tượng gỗ.

 

“Kỷ ca nhi của ơi,” Trịnh phu nhân gọi tên Triệu Kỷ, bước về phía Triệu Kỷ. “Đi thôi!” Lão tộc trưởng với Triệu Lăng Vân: “Ngươi đừng nữa.”

 

Chờ đến khi hai họ bước khỏi tiền viện Khánh Đường Khánh, phía họ lờ mờ truyền đến tiếng của Triệu Kỷ, cùng với tiếng Trịnh phu nhân c.h.ử.i bới và tiếng của mấy vị thất của Triệu An Dương.

 

Lão tộc trưởng với Triệu Lăng Vân: “Ngươi là gia chủ, ngươi thể quản Kỷ ca nhi.” Triệu Lăng Vân: “Ta quản, nhưng mẫu để quản ? Triệu lão nhị cũng sẽ vui .”

 

Lão tộc trưởng: “Bây giờ chẳng là thời điểm đặc biệt ?” “Ngũ đường thúc định gì tiếp theo? Người của Hoàng Thành Tư lục soát mấy chục phong thư của Triệu An Dương ,” Triệu Lăng Vân : “Ý của phu nhân là, một xem tiện, mời sang đó, cùng xem một lượt.”

 

Lão tộc trưởng: “Ngươi thể thư riêng của Hoành Nam chứ?” Triệu Lăng Vân: “Chẳng vẫn Triệu lão nhị lén lút những gì lưng chúng ? Lần nào chúng cũng gặp may, gặp quan sai của Hoàng Thành Tư dễ chuyện ?”

 

Lão tộc trưởng: “Ngươi còn nghi ngờ Hoành Nam điều gì nữa?” “Ta hà tất nghi ngờ ?” Triệu Lăng Vân dẫn lão tộc trưởng về phía Bắc viện, : “Ở chỗ , vẫn luôn là một kẻ phế vật ngốc nghếch mà thôi.”

 

Lão tộc trưởng vội vã : “Giờ ngươi còn tâm tình xem thư ? Ngươi ngoài tìm , Hoành Nam cầu tình ?” Triệu Lăng Vân: “Người dễ tìm? Chẳng nghĩ xem nên tìm ai ?”

 

Lão tộc trưởng Triệu Lăng Vân chặn họng đến nên lời. Hồ Lô từ phía đuổi kịp, bẩm báo với Triệu Lăng Vân: “Chủ tử, lão phu nhân đang trừng mắt mắng một Kiều di nương đó, Kiều di nương quỳ xuống tạ tội với bà .”

 

Triệu Lăng Vân liếc Hồ Lô một cái, : “Ngươi ý gì? Đau lòng ?” “Hồ đồ!” Lão tộc trưởng lập tức quát lớn Triệu Lăng Vân một tiếng.

 

Kiều thị thất của ngươi, là nữ nhân của ngươi, ngươi dám đùa cợt nàng với Hồ Lô ? Ngươi là một trưởng, há cứ đội nón xanh lên đầu ?

 

Hồ Lô sợ hãi trốn lưng Triệu Lăng Vân, Triệu Lăng Vân thì chẳng mảy may để tâm, với lão tộc trưởng: “Đi, chúng về xem thư thôi.”

 

Lão tộc trưởng khổ sở khuyên nhủ, “Ngươi thể cứ mở miệng là bừa .” Chuyện sắp gây họa lớn, ngươi rốt cuộc ?

 

Triệu Lăng Vân: “Ừm ừm , đều theo lời , như chứ?” Nghe cái giọng của vị , lão tộc trưởng liền , lời của , vị chẳng để tâm chút nào.

 

“Ngươi, ai!” Lão tộc trưởng tức đến mức hừ hừ. “Bình tâm tĩnh khí nào,” Triệu Lăng Vân tủm tỉm, với lão tộc trưởng: “Lát nữa còn xem thư của Triệu lão nhị đó, giờ tức giận , lát nữa ? Tức giận cũng chẳng giải quyết vấn đề, định lấy đầu đ.â.m tường, là chuẩn tự ngất xỉu một phen đây?”

 

Lão tộc trưởng: “Ngươi đừng nữa, lão phu ngươi là tức!” Triệu đại lão gia: “…” Hắn chứ, mà đáng ghét đến ? Thật là nực quá đỗi.

 

 

Loading...