Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 265: Triệu Đại Lão Gia nói, ta không có mệnh kém cỏi như vậy ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:27:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phu nhân,” Triệu Lăng Vân với Giang Minh Nguyệt đang ngoài cửa: “Hôm nay chúng đến cũng thật tình cờ.” Giang Minh Nguyệt khẽ ừ một tiếng, nếu như họ đến ngày mai, còn xảy chuyện gì nữa. “Vậy thì,” Triệu Lăng Vân đầu Tôn đại phu, : “Độc thể giải, còn vết thương của thì ? Một cái lỗ lớn như , thể chữa lành ?” Tôn đại phu Cao Thiên Lý giường gỗ, miệng khẽ động đậy nhưng gì. “Hiện giờ thấy ngươi gì,” Triệu Lăng Vân liền : “Có lời gì cứ thẳng.” Thông thường, đại phu biểu hiện như thì nghĩa là bệnh nhân . Lưu phu nhân đẩy tay Cao Hằng đang đỡ , với Tôn đại phu: “Tiên sinh lời gì cứ thẳng, chúng đến giờ dám hy vọng xa vời, , chúng bây giờ chỉ trong lòng một cái căn cứ.” Tôn đại phu : “Thuốc trị thương mà các ngươi dùng cho Đại tướng quân, là t.h.u.ố.c nhất đời .” Triệu Lăng Vân: “Lời của ngươi là ý gì?” Tôn đại phu Triệu Lăng Vân, lời của lão phu còn đủ rõ ràng ? Đã dùng t.h.u.ố.c nhất mà tác dụng, thì còn cứu nữa . Nói thẳng quá sẽ tổn thương khác, nhưng Tôn đại phu nghĩ, tên hỗn xược Triệu Tây Lâu cả đời cũng sẽ hiểu đạo lý đó. Lưu phu nhân rơi lệ, Cao nhị thiếu đỡ lấy mẫu , định lời an ủi nhưng cuối cùng chẳng thể lời nào. Cao tứ thiếu ôm đầu xổm đất, cảm giác bất lực gần như đè bẹp vị công tử nhà tướng . Triệu Lăng Vân đó mới nhận , ngẫm nghĩ kỹ lời Tôn đại phu, thì nương nhà là còn cứu nữa. Lui về hai bước, Triệu Lăng Vân xoay đến cửa, bước qua ngưỡng cửa, bên cạnh Giang Minh Nguyệt. Nhìn trong nhà một nữa, Triệu Lăng Vân kéo Giang Minh Nguyệt cách xa cửa phòng một chút, khẽ : “Cao Thiên Lý còn cứu nữa .” Giang Minh Nguyệt: “Phải, lời Tôn rõ.” Triệu Lăng Vân: “Uổng công một phen.” Giang Minh Nguyệt: “Không hẳn là uổng công, ít nhất chúng còn thể thấy Đại tướng quân tỉnh . Người cứu , nhưng thù vẫn báo.” Triệu Lăng Vân: “Báo thù? Nàng còn nghĩ báo thù ? Ôi phu nhân của ơi, chúng giúp báo thù chứ? Kẻ thù của là Triệu lão nhị, Đào tiện nhân , nếu là những kẻ đó thì Cao Thiên Lý g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng còn dễ, kẻ thù của , chúng chín phần mười đối phó .” Giang Minh Nguyệt: “À.” “Nàng cái gì,” Triệu Lăng Vân hạ thấp giọng, “kẻ thể lợi dụng cục diện chiến tranh để hãm hại khác, chúng đối phó ? Hay là chúng bỏ tiền thuê thích khách, g.i.ế.c c.h.ế.t tên khốn đó?” Biểu cảm của Giang Minh Nguyệt chút đờ đẫn, : “Chỉ sợ chịu nhận việc .” “Vẫn là ,” Triệu Lăng Vân : “Cho nên chúng cách nào.” Giang Minh Nguyệt: “Đại tướng quân Cao thể tỉnh , đây cũng coi như là chuyện .” Trong tất cả tin tức, một tin , Giang Minh Nguyệt liền cảm thấy, họ nắm lấy tin , cho dù cuối cùng cứu Cao Thiên Lý, cũng thể giúp Cao gia tự tay báo thù, nhưng nếu lấy mạng kẻ thù, họ cũng khiến kẻ thù chảy máu, mất một miếng thịt mới . Triệu Lăng Vân: “Nếu nàng nghĩ như , Minh Nguyệt thể trong lòng dễ chịu hơn, nàng cứ nghĩ như .” Tôn đại phu đến lưng Triệu Lăng Vân, ho khan một tiếng. Triệu Lăng Vân Tôn đại phu, : “Ngươi cứu bệnh nhân , còn tự nhiễm lạnh ?” Cái gì gọi là ch.ó ngáp ruồi? Kiểu như Triệu đại lão gia , chính là đó. Tôn đại phu : “Nếu Đại tướng quân Cao tỉnh , cơn đau sẽ nhanh chóng cướp tính mạng của .” Thuốc mê của Hải Khách, nếu từ một góc độ khác, thứ t.h.u.ố.c hạ thấp các chức năng cơ thể của Cao Thiên Lý xuống mức thấp nhất, nhờ đó Cao Thiên Lý mới thể cầm cự đến bây giờ vẫn còn thoi thóp thở cuối cùng. bây giờ ngươi giải độc t.h.u.ố.c mê, thì ngươi cũng đồng nghĩa với việc đẩy Cao Thiên Lý nhanh chóng xuống suối vàng thôi. Triệu Lăng Vân: “Ngươi lời với ích gì? Ngươi là đại phu là đại phu, cho ngươi , bây giờ hối hận lắm, khi đó học y chứ.” Tôn đại phu liếc xéo vị gia , vị gia mặt mũi lớn đến mức nào chứ, ngươi học y, ngươi liền thể thành thần y ? Giang Minh Nguyệt thì đ.á.n.h giá Tôn đại phu một lượt, nhỏ giọng : “Tiên sinh lời gì, với phu thê chúng ?” Triệu Lăng Vân: “Chuyện tiền t.h.u.ố.c ? Cứ thiếu .” Tôn đại phu cảm thấy chỉ cần tranh cãi nghiêm túc với vị gia một chút thôi, cũng thể vị gia cho tức chết, thật đáng ghét! Giang Minh Nguyệt lườm Triệu Lăng Vân trách móc. Ý của Giang Minh Nguyệt là, ngươi đừng nữa, ngươi để Tôn đại phu , nhưng Triệu Lăng Vân hiểu, liền với Tôn đại phu: “Thôi , phu nhân của nỡ ngươi chịu nghèo, bao nhiêu tiền? Ta cho.” “Vết thương của Đại tướng quân Cao, còn một phương pháp thể thử,” Tôn đại phu . Triệu Lăng Vân sững sờ. Giang Minh Nguyệt ngây một lúc, vội vàng hỏi Tôn đại phu: “Là phương pháp gì? Xin hãy cho .” Tôn đại phu liếc Triệu Lăng Vân một cái, : “A Tuế khỏi bệnh như thế nào, vết thương của Đại tướng quân Cao cũng thể thử theo cách đó.” Vết thương của A Tuế khỏi bệnh như thế nào? Hoa Lộ Sinh Cơ Hoàn chứ . Triệu Lăng Vân giơ tay kéo Giang Minh Nguyệt xa hơn một chút, nhỏ giọng : “Hắn đang đến Hoa Lộ Sinh Cơ Hoàn với chúng ?” Giang Minh Nguyệt gật đầu, “Phải.” “Chậc,” Triệu Lăng Vân tặc lưỡi. Giang Minh Nguyệt : “ còn loại t.h.u.ố.c mà.” Triệu Lăng Vân cau mày, : “Nàng, , nãi nãi với nàng ?” Giang Minh Nguyệt: “Nói với chuyện gì? Nhà còn t.h.u.ố.c ?” “Vậy thì còn nữa,” Triệu Lăng Vân : “Viên cuối cùng dùng cho thằng nhóc A Tuế , nhưng trong cái bình đó còn dính bột thuốc, còn sót một mẩu t.h.u.ố.c nhỏ, nhiều, bé hơn nửa hạt đậu xanh thôi, chỉ một chút xíu như .” Giang Minh Nguyệt: “Có nghĩa là, vẫn còn một ít?” “Ừm,” Triệu Lăng Vân đầu Tôn đại phu một cái, với Giang Minh Nguyệt: “Nãi nãi bà cần nữa, bảo giữ, liền giữ. Ta cứ nghĩ nãi nãi sẽ với nàng.” Giang Minh Nguyệt: “Thuốc ?” Triệu Lăng Vân chỉ miếng ngọc bội đeo bên hông , “Kẹp ở trong .” Giang Minh Nguyệt khóe miệng co giật, “Ngươi mang theo bên .” “Bảo bối ngàn vàng đổi, đương nhiên mang theo bên , vẫn luôn đeo nó mà,” Triệu Lăng Vân : “Vậy bây giờ đây?” Giang Minh Nguyệt : “Có bao nhiêu?” Triệu Lăng Vân tháo miếng ngọc bội Kỳ Lân ở eo xuống, ấn giữa một cái, miếng ngọc bội liền tách đôi. Hoa Lộ Sinh Cơ Hoàn bên trong miếng ngọc bội, ép mỏng như một tờ giấy. “Chỉ bấy nhiêu thôi, đủ dùng ,” Triệu Lăng Vân lẩm bẩm với Giang Minh Nguyệt: “Ta vốn nghĩ, chỉ chút bã t.h.u.ố.c , nếu tay vết cắt gì đó, thể dùng , nhưng bây giờ,” Triệu Lăng Vân nhướng cằm chỉ về phía cửa phòng, “bây giờ cứu Cao Thiên Lý, cảm thấy đủ.” “Hơn nữa, t.h.u.ố.c chúng nên cho ?” Triệu Lăng Vân hỏi Giang Minh Nguyệt. Giang Minh Nguyệt : “Hỏi ?” “Đây là đồ của hai chúng , chẳng lẽ chúng cần bàn bạc ?” Triệu Lăng Vân nhỏ giọng . Giang Minh Nguyệt: “Vậy ý của là ?” Triệu Lăng Vân: “Ý của là, là cứ dùng cho Cao Thiên Lý .” Giang Minh Nguyệt: “Đây chính là thần d.ư.ợ.c cứu mạng đó.” “Ta lên sa trường, t.h.u.ố.c ngày nào cần dùng đến ?” Triệu Lăng Vân lắc đầu, “Ta cái mạng kém cỏi như .” Giang Minh Nguyệt gật đầu, : “Vậy thì càng cần dùng đến, thì cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-265-trieu-dai-lao-gia-noi-ta-khong-co-menh-kem-coi-nhu-vay.html.]
Mèo Dịch Truyện