Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 194: Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên ---

Cập nhật lúc: 2025-10-03 00:22:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Lăng Vân c.h.ử.i bới ầm ĩ bỏ , hiểu chuyện thì đuổi theo , kẻ tưởng đêm nay Đại lão gia định tay g.i.ế.c Nhị lão gia. Triệu Lăng Vân mất dạng, Tào ma ma mới từ cửa hông sân. Nàng cũng già, thức đêm nổi, thấy Triệu Lăng Vân tân phòng thì nghỉ. ai ngờ xuống bao lâu, bên tân phòng xảy chuyện.

 

“Đại phu nhân,” Tào ma ma vội vàng đến mặt Giang Minh Nguyệt, khẽ hỏi: “Đã xảy chuyện gì ạ?”

 

Giang Minh Nguyệt khẽ thở dài, lắc đầu, kể chuyện cho Tào ma ma một lượt.

 

Tào ma ma nửa buổi nên lời, chuyện xảy thế , bảo nàng gì cho đây?

 

“Ma ma chuẩn hai gian phòng ,” Giang Minh Nguyệt : “Dọn giường chiếu cho , sưởi ấm phòng , lát nữa sẽ cho ba đứa trẻ đó ở.”

 

Tào ma ma: “Có ba đứa trẻ, chuẩn ba gian phòng ạ?”

 

Giang Minh Nguyệt lắc đầu, “Lúc , ba đứa trẻ chắc hẳn tách rời , chỉ là cô nương nhỏ nhất bệnh, tiện để chúng ở cùng , e rằng sẽ lây bệnh.”

 

Vậy là hai vị thiếu gia một phòng, tiểu thư một một phòng để dưỡng bệnh? Tào ma ma gật đầu, nàng hiểu.

 

“Đợi vài ngày nữa, để Đại lão gia tách riêng một viện cho bọn chúng ở,” Giang Minh Nguyệt đầu tân phòng của và Triệu Lăng Vân, dặn dò Tào ma ma một câu: “Chăn đệm gì đó đều dùng loại , còn than nữa, ma ma cần tiết kiệm.”

 

Tào ma ma: “Dạ, Đại phu nhân, nô tỳ sẽ sắp xếp ngay.”

 

Bà Hoa Tào ma ma dẫn theo mấy bà v.ú và nha bận rộn , khẽ thở dài với Giang Minh Nguyệt: “Nàng gọi chủ tử là Đại phu nhân, vẫn quen .”

 

“Nghe thêm vài sẽ quen thôi,” Giang Minh Nguyệt với bà Hoa: “Thím ơi, thím đến hỷ đường tìm Phúc Vương gia, kể cho Vương gia chuyện .”

 

Bà Hoa: “Ấy, ngay đây.”

 

Giang Minh Nguyệt: “Đừng nhắc chuyện của Nhị phòng.”

 

Bà Hoa: “Không ư? Còn giữ thể diện cho hai kẻ đó ?”

 

Khóe miệng Giang Minh Nguyệt cong lên một nụ lạnh, : “Triệu An Dương dù cũng là ruột của Đại lão gia, vẫn nên hỏi ý của Đại lão gia .”

 

Trong chuyện còn liên quan đến thể diện của Triệu thị nhất tộc của Việt Quốc Công phủ, nếu nàng mà truyền chuyện ngoài ngay bây giờ, khó tránh khỏi chiêu oán hận của cả tộc .

 

“Đôi vợ chồng đó xem đều là kẻ ngu xuẩn,” Giang Minh Nguyệt khẽ với bà Hoa: “Không thành việc lớn .”

 

Chỉ nghĩ đến việc hỏng danh tiếng của Triệu Lăng Vân, đạp Triệu Lăng Vân xuống bùn, hai vợ chồng các ngươi hề nghĩ đến, các ngươi cũng là của Triệu gia Việt Quốc Công phủ, các ngươi với Triệu Lăng Vân là cùng vinh cùng thịnh, cùng tổn cùng bại ? Kẻ chỉ thấy mất mắt, thì đáng đời c.h.ế.t vì ngu xuẩn.

 

Bà Hoa bước chân vội vã chạy về phía hỷ đường, Hồ Lô , nàng đến đó cứu vãn tình thế khi tên nhóc đó năng luyên thuyên.

 

“Đông Qua ,” Giang Minh Nguyệt với Đông Qua chạy tới: “Ngươi dẫn vài , tháo hết mấy tấm lụa đỏ trong sân xuống .”

 

Đông Qua cũng Thành Trai Đại gia trong phủ chết, hút một cái mũi đông cứng vì lạnh, Đông Qua hỏi Giang Minh Nguyệt: “Đại phu nhân, còn đèn lồng thì ạ?”

 

Giang Minh Nguyệt liếc những hàng đèn lồng đỏ lớn treo trong sân, : “Mấy cái đèn nhà thì giữ , những cái khác thì tắt đèn nến .”

 

“Vâng,” Đông Qua nhận lệnh.

 

Một tiếng “cạch” vang lên, Triệu Lăng Vân một cước đá văng cánh cửa nhỏ bên tường Bắc, bước khỏi đó.

 

Vương Đức Tài ném cái chốt cửa đang cầm trong tay cho Lão Từ Đầu đang run rẩy, cũng chạy ngoài cửa.

 

“Dấu chân đều còn thấy nữa ,” Triệu Lăng Vân bậc thang than vãn với Vương Đức Tài, “Thế thì tìm đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-194-bang-hoa-luong-trong-thien.html.]

 

Tuyết rơi lớn, dấu chân của hai tên quân hán và hai đứa bé trai để nền tuyết, chỉ trong chốc lát biến mất.

 

Vương Đức Tài khoanh tay ống tay áo, về hai đầu đường, : “Vì tiểu thư đang bệnh, nên bọn họ chắc chắn đến nơi đông , bọn họ tìm đại phu.”

 

Triệu Lăng Vân: “Không bọn họ tiền ?”

 

Vương Đức Tài nhăn mặt: “Không tiền cũng đến y quán thử vận may chứ, nhỡ gặp một đại phu bụng, chịu lấy tiền mà khám bệnh thì ?”

 

, bọn họ cũng thể ghi nợ mà,” Triệu Lăng Vân vỗ tay một cái, với Vương Đức Tài: “Chúng đuổi về phía nam.”

 

Các con hẻm ở đầu phố phía Bắc, về cơ bản chỉ là khu dân cư, mấy cửa hàng, càng đừng đến y quán.

 

Không đợi nhà dắt ngựa từ chuồng đến, Triệu Lăng Vân dẫn Vương Đức Tài, cùng vài hầu của An Viễn Hầu phủ, bộ đuổi theo về phía nam đường. Còn về việc tại dẫn hầu của Việt Quốc Công phủ, thì Vương Đức Tài cũng thể lệnh cho của Quốc Công phủ, còn Triệu Đại lão gia thì căn bản nhớ chuyện .

 

Con đường nhỏ bên ngoài cánh cửa hông là một con đường vắng vẻ, tuy thể thấy sự náo nhiệt ở tiền viện Quốc Công phủ, nhưng con phố yên tĩnh như tờ, thấy một bóng nào.

 

Mãi cho đến khi khỏi con đường vắng , Triệu Lăng Vân vẫn thể thấy một đường nào.

 

Mấy ở ngã tư đường phía , khắp bốn phía, Vương Đức Tài lau vệt tuyết mặt, đề nghị: “Hay là chúng chia tìm .”

 

Có tiếng mõ của đ.á.n.h canh lúc từ ngã ba đường phía Tây vọng , mấy tiếng mõ của , mới phát hiện giờ là canh hai .

 

“Này,” Triệu Lăng Vân gọi đ.á.n.h canh: “Ngươi qua đây một lát.”

 

Người đ.á.n.h canh đến gần, nhận Triệu Lăng Vân, đến gần thấy vị mặt mày âm trầm, đ.á.n.h canh liền chút e sợ, khom lưng định hành lễ với Triệu Lăng Vân.

 

“Ngươi thấy hai lớn dẫn theo ba đứa trẻ ?” Triệu Lăng Vân vội vàng hỏi: “Cũng thể hai lớn, tóm là ba đứa trẻ, ngươi thấy ?”

 

Vương Đức Tài bên cạnh bổ sung thêm một câu: “Trong đó một cô bé đầy ba tuổi.”

 

Người đ.á.n.h canh : “Tiểu nhân đường đến đây thì thấy hai hán tử dẫn theo ba đứa trẻ, nhưng đứa trẻ bọc trong chăn, là cô nương , tiểu nhân thì …”

 

Lời đ.á.n.h canh dứt, Triệu Lăng Vân về phía Tây.

 

Vương Đức Tài nhét mấy đồng tiền tay đ.á.n.h canh, : “Đa tạ.”

 

Chỉ đường mà thôi, mấy đồng tiền thưởng, đ.á.n.h canh lúc vui vẻ hẳn lên, vội vàng gọi Triệu Lăng Vân và mấy : “Phía quan binh tuần đêm, bọn họ e rằng sẽ gặp .”

 

“Được, đa tạ lão ca,” Vương Đức Tài lớn tiếng đáp .

 

“Gặp quan binh thì ích gì? Gặp một đại phu mới là chuyện chính chứ,” Triệu Lăng Vân lẩm bẩm.

 

Vương Đức Tài: “……”

 

Làm gì chuyện trùng hợp đến chứ!

 

Mèo Dịch Truyện

Rẽ ở ngã tư phía Tây, chính là con phố tên Ngọc Quỳnh, phố ít cửa hàng, nhưng lúc đều đóng cửa. Trên đường cũng mấy ngọn đèn chiếu sáng, một cái, con phố Ngọc Quỳnh tối đen như mực, từ đầu phố đến cuối phố.

 

“Thắp đèn lên ,” Vương Đức Tài với mấy hầu phía .

 

Lúc bọn họ , tiện tay cầm mấy ngọn đèn khí tử phong của Quốc Công phủ, lúc xem , Vương đại quản gia cảm thấy quả thực sự tiên kiến. Trở giá sách

 

 

Loading...