Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 10: Vong hồn phơi xác nơi núi hoang ---

Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:40:49
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong Ngô Câu Sơn một cây hòe già, một ngày hè nọ, một tia sét kinh hoàng đ.á.n.h cháy xém nửa cây, nhưng cây hòe già vẫn sống sót, và cứ thế sinh trưởng trong núi hàng trăm năm. Chính gốc hòe già , Giang Minh Nguyệt nương tựa xương cốt của địa phược linh, cũng nhiều năm . Trong núi tháng năm, thời gian , Giang Minh Nguyệt còn đếm những biến chuyển bốn mùa để tính ngày tháng, nhưng khi đếm liên tục ba năm, Giang Minh Nguyệt đếm nữa. Bởi vì một ngày nọ, thấy một năm xuân đến, cỏ xanh mới mọc phủ lấp xương cốt của nàng, Giang Minh Nguyệt bỗng nhiên hiểu một điều, một con quỷ cần tính toán năm tháng. Con cần đếm tuổi của , cần tính toán xuân sinh hạ trưởng, thu thu đông tàng, còn một con quỷ cần ăn uống, còn sinh trưởng, tính ngày tháng để gì? Vạn vật thế gian nửa điểm can hệ gì đến ngươi? Tuy nhiên, quỷ vẫn sẽ gió bão mưa tuyết quấy nhiễu, gió mưa sẽ hao mòn xương cốt, sét sẽ kinh hồn, còn sương tuyết sẽ khiến xương cốt lạnh lẽo. Giang Minh Nguyệt vẫn cảm ơn những quân lính tan rã năm xưa vứt xác nàng ở đây, những ít nhất bỏ t.h.i t.h.ể nàng gốc cây, cây cổ thụ trăm năm tuổi trong núi sâu, cành lá đủ che nắng gắt cho nàng, nếu Giang Minh Nguyệt, con quỷ nương tựa xương cốt mà tồn tại , còn chịu nỗi khổ mặt trời gay gắt nung đốt.

 

Cũng từ khi nào bắt đầu, Giang Minh Nguyệt phiêu diêu gốc hòe già, cả ngày chỉ mong chờ một chuyện, hy vọng hảo tâm đến đây, thấy nàng phơi xác ở đây, thể phát lòng thiện mà chôn nàng xuống đất, để kiếp quỷ của nàng an bình. Ngày qua ngày, năm qua năm, thợ săn và hái t.h.u.ố.c ngang qua gần đó, nhưng một ai từng bước đến gần cây hòe già . Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, thời gian lâu đến nỗi Giang Minh Nguyệt quên cả tên khi còn sống, cuối cùng cũng hai đến gốc hòe. Đó là hai chủ tớ, nhưng dung mạo và y phục đều thê lương, trán chủ còn thích một chữ 'tù', tóc mai nhuộm sương, thể tiều tụy gầy trơ xương, đôi tay duỗi , rõ ràng là mùa xuân , nhưng chứng cước khí tay vẫn thấy khỏi, mười ngón tay sưng đỏ, lòng bàn tay và mu bàn tay đầy vết nứt, như nhện giăng tơ, chịu nhiều khổ cực.

 

“Chủ tử, chúng còn về phía tây, thể chậm trễ thời gian,” nô bộc theo chủ nhân liên tục thúc giục, cánh tay lộ những vết roi, vết m.á.u mới khô, rõ ràng là roi đ.á.n.h cách đây lâu. “Mấy tên sát tài lừa , đúng là cây hòe già cháy xém nửa ,” chủ nửa quỳ xuống, vươn tay kéo những cành dây leo quấn quanh hài cốt Giang Minh Nguyệt. Cúi đầu xương cốt của , Giang Minh Nguyệt mới phát hiện, giữa những ngón tay của bộ xương mọc lên vài bông hoa dại, đỏ tươi đỏ thắm, tên, nhưng bất ngờ vô cùng. Người đàn ông tìm thấy một cúc đồng nhỏ bằng móng tay bên cạnh bộ xương, cạo lớp gỉ đồng, dòng chữ cúc đồng xong, đàn ông gọi hầu đến giúp. Hai chủ tớ bận rộn cả nửa ngày, tay dọn dẹp hài cốt Giang Minh Nguyệt khỏi đám dây leo um tùm, tay đào một cái hố sâu gốc cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-10-vong-hon-phoi-xac-noi-nui-hoang.html.]

 

“Chủ tử, tay ngài còn đang lở loét mà, tiểu nhân để tiểu nhân cho.” Người hầu trẻ hơn chủ nhân, thấy m.á.u tay chủ nhân chảy xuống đất, kìm với chủ nhân. “Không .” Chủ nhân dường như đau đớn, chỉ nâng tay lên lau m.á.u , nhặt một khúc hài cốt định đặt hố, nhưng khúc xương trắng trong tay, đất vàng trong hố, chủ liền đặt hài cốt xuống, cởi chiếc áo khoác ngoài vẫn còn khá sạch sẽ của . Nhìn thấy xương cốt của , bọc trong áo khoác ngoài, cẩn thận đặt hố, Giang Minh Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng cuối cùng cũng thể nhập thổ vi an .

 

“Đại bá và Đại bá mẫu của ngươi những năm nay, vẫn luôn tìm kiếm ngươi.” Chủ nhân khi đặt hài cốt hố đất, nửa quỳ với bộ xương: “Nửa tháng gặp họ ở bến đò Tầm Châu, chậm hơn chút nữa, họ nhất định sẽ tìm đến ngọn núi , lát nữa sẽ để lời nhắn cho lão nhân quán bên con đường quan đạo ngoài núi, bảo ông với Đại bá và Đại bá mẫu ngươi, ngươi chôn cất ở đây.” “Dữ ca nhi và Hiện ca nhi vì ngươi, mà trở mặt với Hầu gia, nay Dữ ca nhi Bắc Tắc tòng quân, Hiện ca nhi thì ở kinh thành trông coi Hầu phủ.” “Lão thái thái nhà ngươi sức khỏe vẫn , Triệu Thanh Dung một ngày chết, lão thái thái nhà ngươi e rằng sẽ nhắm mắt .” “Lão thái gia nhà ngươi sức khỏe kém hơn nhiều, từ khi ngươi qua đời, lão thái gia liền gặp Hầu gia nữa.” “Lúc rời kinh, phụ ngươi lĩnh binh Đông Hải, những năm nay ông ít khi ở kinh thành, với Hiện ca nhi nhà ngươi thường xuyên gặp mặt, ngược từng thấy ông nào.” “Chủ tử, bộ hài cốt là của Đồ Sơn Vương phủ Thế tử phi ?” Người nô bộc xổm bên cạnh chủ nhân, chùi bùn tay, nhỏ: “Nàng kết cục còn bằng chủ tử nữa, tiểu nhân vốn dĩ cho rằng chủ tử nhị lão gia hãm hại thành tù đồ là t.h.ả.m nhất .” “Thế tử phi nào.” Chủ nhân cau mày lắc đầu : “Tội nhân của cả Đồ Sơn Vương phủ, nàng , nàng là Nhị tiểu thư của An Viễn Hầu phủ.” Nói chủ lật qua lật chiếc cúc đồng trong tay, : “Không sai, Giang thị Minh Nguyệt, khắc đó.” Giang thị Minh Nguyệt. Đất vàng từ trong tay đàn ông vung xuống, dần dần phủ kín bộ xương trắng rùng rợn. Trong núi bỗng một trận gió thổi qua, rừng cây rít gào, vong hồn quên tên khi còn sống, gió thổi lay động, nàng chợt nhớ tên , nàng chính là Giang thị Minh Nguyệt.

 

Mèo Dịch Truyện

 

Loading...