Cũng vì vậy nên rất ít khi đến thăm ông.
Triệu Đức Hải thì lại cho Triệu Lâm Lam đến chơi với ông nội rất nhiều.
Mà Triệu Lâm Lam lúc đó cố tình lại không có sợ ông.
Về sau ông đối với Triệu Lâm Lam cũng yêu thương hơn một chút.
Đến khi lớn lên cô mới biết rằng, từ bé ông đã yêu quý cô nhưng vì cô luôn tránh xa ông, tình cảm của ông cũng ngày một nhạt nhòa.
Nhưng kiếp này, lúc đó cô đã tống khứ Triệu Lâm Lam về lại Anh.
Cùng với khi gặp ông nội sợ hãi đều biến mất.
Ngày ngày đến chơi với ông chọc ông cười đến vui vẻ.
Cho nên ở kiếp này cô lại là người thân cận bên cạnh ông nhiều nhất.
Cô còn nhớ kiếp trước Triệu Lâm Lam dù thân cận với ông hơn nhưng chưa từng thấy ông cười thoải mái.
Kiếp này vậy mà ông lại cười đùa với cô.
Có lẽ do trước khi trùng sinh cô quá xa cách với ông cho nên ông nội cũng rất buồn.
Đến khi gặp lại ông sau khi trùng sinh lại bộ dáng cười tươi nên ông cảm thấy cô thay đổi rồi.
Từ đó mỗi tuần cô đều đến thăm ông 2-3 lần, tuần nào cô còn chưa đến ông sẽ cho người đến gọi.
"A Tinh đã chuẩn bị xong chưa?" Triệu Hạo Hiên đến cửa phòng Diễm Tinh gõ hai cái rồi nói.
Diễm Tinh đang suy nghĩ nhập tâm bị Hạo Hiên làm giật mình, tay trắng nõn vô ý đập vào cạnh bàn.
Diễm Tinh bị đau khẽ: "Ui!" một tiếng, xoa xoa chỗ vừa bị đập ở cánh tay.
Lại nói với Hạo Hiên đang bên ngoài: "Em sắp xong rồi, ra ngay đây ạ!"
Sau đó Diễm Tinh thu xếp lại một lượt rồi mở cửa, cùng Hạo Hiên xuống nhà.
Một nhà 5 người lên xe để đi đến nhà chính Tần Gia.
Cha mẹ Diễm Tinh đi một xe, còn một xe là ba anh em Diễm Tinh đi.
Vì là về nhà chính cho nên không tự lại xe mà có người lái.
Khoảng 30 phút sau gia đình Triệu Chính đã có mặt tại biệt thự Triệu Gia.
Căn biệt thự này so với căn Diễm Tinh đang ở thì rộng hơn nhiều lắm.
Cũng lộng lẫy hơn rất nhiều.
Diễm Tinh theo cha mẹ cùng hai anh vào trong nhà.
Thấy trên ghế sofa có một ông lão đang ngồi, tóc đã lấm tấm bạc.
Mắt đeo kính lão, trên tay cầm một tờ báo.
Khi thấy đoàn người tiến vào ông lão nâng mắt, cả người phát ra uy nghiêm của người đứng đầu một đại gia tộc.
Nhìn thấy người vừa vào là con trai cùng cháu nội của mình, Triệu Quân gỡ mắt kính xuống nói: "Đến rồi."
"Vâng, con cho bọn trẻ đến thăm cha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-53.html.]
Dạo này sức khỏe cha có ổn không?" Triệu Chính cười nhẹ cùng vợ đến ghế sofa ngồi xuống, quan tâm hỏi.
Mấy người Hạo Hiên cũng chào ông một tiếng sau đó nghiêm túc đứng yên.
"Sức khỏe cha vẫn ổn, không có vấn đề gì." Triệu Quân gật gật đầu giọng nói mang theo vài phần thân thiết.
Mắt lại nhìn về phía Hạo Hiên cùng Tuấn Khải sau đó dừng ánh mặt ở chỗ Diễm Tinh.
Lúc này ánh mắt ông mới mang thêm ý cười ngoắc ngoắc tay gọi Diễm Tinh.
"Hiên Nhi, Khải Nhi cũng ngồi đi.
A Tinh đến cho ông xem.
Đã lâu không thấy cháu đến đây rồi."
Diễm Tinh mỉm cười, đi đến cạnh Triệu Quân nhẹ nói: "A Tinh dạo này bận việc thi cử, không đến trò chuyện được với ông nội thường xuyên.
Nhưng cháu sắp hoàn thành kì thi rồi, khi đó sẽ lại đến đây quấy rầy ông nội.
Chỉ mong ông nội không chê A Tinh phiền phức là tốt rồi ạ."
"Không chê cháu phiền!" Triệu lão gia mỉm cười, đưa tay vuốt tóc Diễm Tinh.
Giọng nói lại thân thiết thêm vài phần.
Diễm Tinh thấy Triệu lão gia vui cũng mỉm cười, ngồi xuống cạnh ông.
Từ lúc bé, con bé nhìn thấy ông chỉ khóc cùng rụt rè cẩn trọng.
Triệu lão gia dù yêu thương cháu gái nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
Trên người ông gánh vác cả một gia tộc lớn, cho nên rất nhiều chuyện khiến ông phải kiềm chế tính tình.
Dần dần trở nên nghiêm khắc lạnh nhạt.
Với Hạo Hiên cùng Tuấn Khải, từ bé hai đứa đã có thiên phú tốt.
Lại là hai đứa cháu trai duy nhất trong hàng cháu của Triệu Gia cho nên ông càng muốn bồi dưỡng cho hai đứa nó, mong muốn chúng có thể giúp Triệu thị ngày càng đi lên.
Vì vậy dù có yêu quý đối với hai đứa cháu trai này ông cũng chỉ có thể nghiêm khắc dạy dỗ chúng.
Còn Lâm Lam lại ở xa, ông một năm không gặp được mấy lần tình cảm cũng không phải là tốt.
Nhưng đối với Diễm Tinh thì khác, từ bé con bé đã yếu ớt nhiều bệnh.
Ông cũng là lo lắng quan tâm lại không biết thể hiện.
Chỉ càng đẩy cháu gái xa mình hơn.
Cũng may từ khi lên 6 tuổi, A Tinh đã không sợ ông như trước.
Đến nói chuyện với ông chọc ông vui vẻ, khiến trong lòng ông cũng vui hơn phần nào.
Người làm trong nhà thấy chủ tịch vui vẻ cũng khẽ thở phào một hơi.
Mấy ngày nay Diễm Tinh tiểu thư bận, không đến được mấy ngày nên tâm tình chủ tịch cũng không được tốt.
Hiện tại thì mọi chuyện ổn rồi.
Cả nhà Triệu Chính ngồi nói chuyện cùng Triệu lão gia, đến gần bữa trưa ở ngoài có tiếng xe vang lên.
Ngay sau đó quản gia cũng đi vào cung kính nói: "Lão gia, cậu hai về rồi ạ."