Chuyện cứ thế quyết định, Tiêu Đông Thư dạy học ở trường, trong quán chỉ còn một Tô Hiểu lo liệu. Cô thể dành phần lớn thời gian trong bếp nấu ăn, mà chuẩn đồ ăn , đợi khách đến thì tự bưng lên.
Bữa sáng thì dễ , đều là bánh bao, bánh mì, đơn giản. Tối hôm hấp bánh bao, bánh mì sẵn, hôm cho lồng hấp ấm là . Bán lâu cũng ước chừng lượng, sẽ nhiều quá mà lãng phí. Cháo cũng dễ, sáng dậy bắc bếp nấu một nồi lớn là đủ. Đồ kho thì càng tiện, tối hôm ướp xong, hôm đặt lên nồi cháo hun thêm một là .
Chủ yếu là bữa trưa khó xoay xở, sáng khách tan, dọn dẹp quán xong là vội vã chợ rau mua đồ. Trong quán , Tiêu Tình cũng ai trông, mỗi Tô Hiểu mua rau, trong lòng đều lo lắng, sợ con ở nhà chuyện gì mà chăm sóc. Buổi trưa quán đông khách, hết đợt đến đợt khác, bàn ghế cũng dọn dẹp nhanh chóng. Mặc dù Tiêu Đông Thư cũng thể về giúp một tay, nhưng Tô Hiểu vẫn luống cuống tay chân. Ngày đầu tiên tính nhầm ít tiền, may mà đều là khách quen, thấy bà chủ vội vàng như cũng ai phàn nàn.
Món ăn bên bưng lên cho khách xong thì loáng thoáng thấy tiếng trẻ con ở gian nhà phía , Tô Hiểu cũng kịp rửa tay quần áo, chạy thẳng trong. Mùi dầu mỡ xông khiến Tiêu Tình tỉnh giấc ho sặc sụa, đôi mắt to tròn cứ rưng rưng nước, mãi đến khi ăn xong bát bột nhão vẫn đỡ.
Tô Hiểu trong lòng sốt ruột, cởi tạp dề dỗ dành Tiêu Tình xong, thấy phía khách gọi món.
Đợi khách hết, căn phòng đầy thức ăn thừa, Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm, phịch xuống ghế một lúc dậy nổi. Quán nhiều việc như , một thật sự khó xoay xở.
“Tô Hiểu, hôm nay thế nào?” Tiêu Đông Thư tan học về đặt túi vải nhỏ sang một bên, vội vàng giúp Tô Hiểu dọn dẹp bếp. Anh cảm thấy hôm nay sắc mặt Tô Hiểu kém nhiều.
Tô Hiểu lắc đầu, “Cũng , chỉ buổi trưa là bận chút thôi, những lúc khác thì . Hôm nay Tình Tình ngoan lắm, chỉ trưa nay tỉnh dậy tìm một , những lúc khác đều ngoan ngoãn giường đợi.” Nhắc đến con gái, Tô Hiểu cong môi .
Tiêu Đông Thư nhíu mày, vợ nhẹ nhàng, nhưng như . Trước đây còn ở quán thì việc ăn như thế, hai còn tất bật, bây giờ công việc trong quán dồn hết cho một Tô Hiểu, còn thỉnh thoảng trông con gái, thể như lời Tô Hiểu .
Ngày thứ hai thì còn bận rộn như hôm qua nữa, dù cũng chỉ bấy nhiêu việc, phương pháp và thứ tự thì trong lòng tự khắc tính toán.
“Được , tiết học hôm nay đến đây là kết thúc. Mọi về bài tập bảng đen, tiết sẽ gọi bạn lên trả lời.” Giữa trưa tiếng chuông tan học, Tiêu Đông Thư dọn sách vở tuyên bố tan học.
“Chúng em chào thầy…”
Các học sinh lập tức dậy, chào thầy.
Tiêu Đông Thư cũng đáp một câu, cầm túi vải vội vã rời . Hôm nay tiết nữa, buổi trưa thể về giúp Tô Hiểu ở quán.
“Bà chủ, bàn chúng gọi cải thảo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-226.html.]
“Bà chủ, món thịt kho tàu gọi vẫn lên!”
Vừa đến quán, Tiêu Đông Thư thấy tiếng khách gọi, tìm quanh quán một vòng cũng thấy Tô Hiểu , vội vàng trấn an khách vài câu, bếp bưng đồ ăn.
Trên bàn lớn trong bếp đặt sẵn nhiều món ăn nấu xong. Bây giờ chỉ thể bày bàn thế , khách gọi món gì Tô Hiểu sẽ bưng món đó. Nếu gọi món mới nấu thì cô thật sự kịp.
Phục vụ xong đồ ăn cho khách phía , thấy Tô Hiểu vẫn , Tiêu Đông Thư lo lắng, vội chạy gian nhà chính, phòng thấy Tô Hiểu đang nhíu mày, ôm con trong phòng, dỗ con gái ngủ. Khóe mắt Tiêu Tình vẫn còn vương nước mắt, tuy nhắm mắt nhưng ngủ .
Tô Hiểu thấy Tiêu Đông Thư , gật đầu với , khẽ vỗ về con gái, đặt con bé giường gỗ nhỏ.
Hai ngoài trong bếp một lát, chờ khách gọi, “Hôm nay nữa, Tình Tình tỉnh dậy cứ mãi, dỗ nửa ngày mới ngủ, ở trong phòng chính khách gọi mà .”
“Tô Hiểu, thuê giúp , quán bận quá, con bé cũng cần chăm sóc, một em quá mệt mỏi .”
Tiêu Đông Thư kéo tay Tô Hiểu, tay cô hằn lên những vết chai sạn vì lao động, khiến Tiêu Đông Thư xót xa.
Tô Hiểu cũng do dự, việc quán xuyến trong quán một cô thật sự lo xuể. đây cô cứ nghĩ, quán chỉ bé thế , nếu thuê giúp thì lời. Bây giờ quả thực nghiêm túc xem xét vấn đề .
Hai bàn bạc cũng phù hợp. Thuê ở đây, quen rõ ràng thì yên tâm dùng, chi bằng về làng. Vừa thím Ba nhà Tô ở nhà cũng việc gì lớn để bận, đất đai trong nhà nhiều, chú Ba một cũng lo . Thím Ba là nhanh nhẹn, nấu ăn cũng ngon, thích hợp.
Bàn bạc xong , chọn thời gian về chuyện. Tô Hiểu và Tiêu Đông Thư đang lo lúc nào thời gian về chuyện với thím Ba thì Tô và Lý Tiểu Lan trấn. Bây giờ việc đồng áng ở nhà bận rộn, rảnh rỗi một thời gian, nhiều trấn mua sắm chút đồ. Mẹ Tô và Lý Tiểu Lan nhờ xe bò của Phó Đội trưởng thăm Tô Hiểu, tiện thể mua chút đồ đạc.
Vừa họ đến lúc khách ăn sáng rời quán, Lý Tiểu Lan là đầu tiên đến quán của Tô Hiểu họ, thấy chút mới lạ, một quán như , là nhà mở.
“Mẹ, đến!” Tô Hiểu lau tay tạp dề, kéo tay và chị dâu nhà trong. Hôm nay là thứ Bảy, Tiêu Đông Thư cũng ở nhà, một dọn dẹp .
Mẹ Tô thấy hai đứa sống thật, cũng yên tâm, “Lâu đến, cứ qua xem hai đứa thế nào. Bây giờ mới tìm thời gian, ôi chao, cháu ngoại của bà lớn thế ! Vừa , quần áo bà may cho cháu ngoại thể mặc .”
Vừa thấy cháu ngoại, Tô lập tức buông tay Tô Hiểu , ôm Tiêu Tình rời.