Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:28
Lượt xem: 152
Lý Vệ Hoa lập tức gật đầu nói: “Em cũng cảm thấy như vậy, chiều nay sau khi suy nghĩ xong em giấu hũ trong rương, nhưng lại không dám ra ngoài mua đồ, sợ bị người khác trộm mất. Nghĩ lại đào cái hố chôn đi an toàn hơn, dù sao thì trộm trộm đồ cũng sẽ không đào hố khắp nơi…”
Tối đó, Diệp Trường Vinh nhào bùn xong, đợi các con đi ngủ, ông và vợ bịt hũ lại, sau đó đào hố chôn. Hai vợ chồng định đợi sau khi các con lớn, lấy đồ ra chia cho chúng.
Sau đó hai vợ chồng dặn dò con, không cho chúng nói chuyện đào được đồ trên núi ra, chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Diệp Hoan biết ba mẹ đã giấu vàng bạc xong, cũng gạt chuyện này đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vốn dĩ Diệp Hoan định cùng hai em trai vượt cấp, nhưng nếu làm thế, dường như khiến các em không hưởng thụ được niềm vui tuổi thơ nữa, cho nên Diệp Hoan từ bỏ kế hoạch đó. Nhưng họ vẫn theo Lâm Nghi Song học, nghe bà ấy giảng câu chuyện lịch sử, phong tục địa lý các nơi, nghe cũng rất thú vị.
Ban ngày Diệp Hoan chuyên tâm học tướng học bói toán. Bởi vì cô có truyền thừa sắn có, còn có Kỷ đạo trưởng giảng giải và dẫn cô đi khắp nơi bói toán, cho nên cô học vô cùng nhanh, kết hợp với Mắt Âm Dương giúp cô có thể nhìn thấu bản chất, Diệp Hoan đã học được cách xem tướng rất thuần thục.
Sau khi Diệp Hoan học xem tướng, chắc chắn thường thông qua quan sát người xung quanh, lần lượt đối ứng nhìn xem họ có phù hợp với quẻ bói mà cô nhìn ra không, sau đó Diệp Hoan phát hiện một chuyện khiến cô khó chấp nhận.
Từ trên mặt ba mẹ mình, cũng tức là mặt của Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, cô nhìn ra được họ chỉ có mệnh sinh con trai, trong mệnh vốn không có con gái.
*
Lần đầu tiên Diệp Hoan phát hiện chân tướng, đầu óc cô ngơ ra, luôn trốn trong phòng một mình suy nghĩ thân thế của mình, không dám ra ngoài hỏi ba mẹ sự thật.
Diệp Hoan tin tướng học mà cô học, chắc chắn mình không phải con ruột, nhưng rốt cuộc là vì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-92.html.]
Diệp Hoan bắt đầu nhớ lại những chuyện trong kiếp trước, phát hiện hầu như ba mẹ đều đối xử với mình rất tốt, tuy thi thoảng mẹ sẽ thiên vị, nhưng Diệp Hoan cho rằng đó là bởi mẹ coi trọng con trai hơn, cũng tức là nói mẹ hơi trọng nam khinh nữ. Ở nông thôn, hiện tượng này rất thường thấy, cho nên Diệp Hoan chưa từng cảm thấy kỳ quái.
Sau đó Diệp Hoan nhớ tới lúc cô hỏi lai lịch của vòng la bàn, hình như ba mẹ như muốn nói lại thôi, không biết nên trả lời cô thế nào. Lẽ nào vì vòng cổ la bàn liên quan tới thân thế của cô, cho nên ba mẹ mới không nói với cô?
Diệp Hoan càng nghĩ kỹ lại càng phát hiện có quá nhiều manh mối. Kiếp trước cô chỉ trưởng thành trong gia đình, cũng chưa từng nghe nói tin đồn cô được nhận nuôi, cho nên mới chưa từng nghi ngờ thân thế của mình. Không nói những chuyện khác, chỉ nói về tướng mặt, dung mạo của cô thật sự không có điểm giống nào so với người nhà, trước đây cô tưởng là do khác trứng, xem ra có lẽ không phải.
Nhưng nếu cô không phải là con gái của ba mẹ, vậy thì là con gái của ai, ba mẹ ruột vì sao lại vứt bỏ cô?
Nếu cô được nhận nuôi, vì sao không có tin đồn thất thiệt nào? Diệp Hoan bắt đầu suy đoán, khi cô được ba mẹ nhận nuôi, có lẽ là trước lúc hai em trai sắp chào đời, khi đó trong nhà không có người ngoài, có lẽ có thể vừa khéo che giấu bà đỡ và người thân.
Lẽ nào cô vừa chào đời đã bị ba mẹ ruột vứt bỏ rồi sao? Có lẽ ba mẹ cô là người trọng nam khinh nữ, vì sinh con trai mới vứt bỏ đứa con gái vừa chào đời là cô. Diệp Hoan nghĩ tới khi cô chào đời, vừa hay là lúc tổ kế hoạch hóa gia đình điều tra khá nghiêm, ba mẹ ruột cô thấy sinh con gái, có thể nhân lúc trời tối ném cô ở lân cận căn nhà hiện tại, sau đó để ba nhặt được cô, coi là con ruột mà nuôi dưỡng…Diệp Hoan cảm thấy suy đoán này là có khả năng nhất.
Sau khi suy đoán, Diệp Hoan lại không muốn hỏi ba mẹ rốt cuộc đã có chuyện gì. Cô đã suy nghĩ, bây giờ cô còn nhỏ, cho dù hỏi, chỉ có thể vô cớ dấy lên sóng gió trong nhà, không làm được gì khác.
Hơn nữa mặc kệ ba mẹ ruột dùng lý do gì vứt bỏ cô, trong lòng Diệp Hoan luôn cảm thấy không thoải mái, tạm thời không muốn tìm họ. Cho dù muốn tìm, cũng là lén lút tìm. Diệp Hoan nghĩ, ba mẹ nuôi cô nhiều năm như vậy, nếu cô trắng trợn tìm ba mẹ ruột, ba mẹ hiện tại chắc chắn sẽ đau lòng.
Ơn sinh không bằng ơn nuôi dưỡng, ở trong lòng Diệp Hoan, cô càng để ý tới ba mẹ hiện tại hơn. Còn ba mẹ ruột, dù sao thì kiếp trước cho dù cô học xong đại học, lúc cuối đời cũng không có ai tới nhận đứa con gái là cô, có gì để lưu luyến chứ.
Sau khi biết mình không phải là con gái ruột của ba mẹ, Diệp Hoan từ luống cuống, bàng hoàng, cuối cùng bình tĩnh đối mặt với tất thảy.
Tuy chuyện này không thể thương lượng với ba mẹ, nhưng nói với sư phụ cũng không sao, chắc chắn sư phụ sẽ giữ bí mật giúp cô, nói không chừng còn có kiến nghị tốt.
Sau đó Diệp Hoan nói chuyện mà mình phát hiện cho sư phụ biết.