Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:18
Lượt xem: 133
Diệp Hoan đậy bình lại trước, gọi Chiến Thần tới nói: “Chiến Thần, em ghi nhớ mùi vàng, bạc, sau này ngửi được mùi này thì nói với chị.” Sau đó có thể thường xuyên phát tài, Diệp Hoan bắt đầu mộng phát tài rồi.
“Hóa ra những thứ này là vàng, bạc.” Chiến Thần ghi nhớ lời dặn của chủ nhân: “Chủ nhân, em nhớ hết rồi, lần sau tìm được lại nói với chị.”
Ba đứa nhỏ tốn sức chuyển hai cái bình tới một nơi kín đáo do Diệp Hoan tìm, sau đó lại nhổ ít cỏ phủ lên che lại. Diệp Hoan suy nghĩ khá chu toàn, sợ lỡ như có người tới sẽ phát hiện có dấu vết, cô còn chôn cái hố đã đào dưới gốc cây lại.
Tuy như vậy không thể làm được tới mức không có chút dấu vết, nhưng lại có thể tránh được ánh mắt của phần đông người.
Thực ra Diệp Hoan không cần phải cẩn thận như vậy. Bây giờ là vụ thu, phần lớn thôn dân đều bận vụ mùa, vốn không có ai rảnh rỗi lên núi dạo. Cho dù có người lên núi, về cơ bản đều là trẻ con lên núi nhặt củi, chúng còn nhỏ, bình thường sẽ không phát hiện manh mối.
Lúc Diệp Hoan xuống núi, tâm trạng vô cùng thoải mái, nếu không phải sợ dọa phải các em trai, cô hận không thể hát một khúc. Sau khi trọng sinh đúng thật là chuyển vận, chẳng những có được không gian truyền thừa, còn có một người bạn không xa không rời – Chiến Thần, vấn đề là cô vô ý phát hiện kỹ năng tìm bảo bối của Chiến Thần, quá trâu bò!
“Đông Đông, Nam Nam, về nhà không được nói gì hết, một câu cũng không được nói chuyện chúng ta đào được đồ. Có người hỏi thì nói chúng ta ra ngoài chơi.” Diệp Hoan nhiều lần dặn các em trai đừng nói lung tung.
May mà các em trai còn nhỏ, không biết vàng và bạc, nếu không cô thật sự sợ chúng lỡ lời. Loại tiền riêng này, đừng lộ ra chút phong thanh nào, nếu không sẽ khiến người khác đố kỵ; còn có thể sẽ gây ra phiền phức, ví dụ trong nhà sẽ có trộm ghé thăm gì đó.
“Chỉ cần các em nghe lời, sau này muốn ăn gì, chị mua cho các em.” Diệp Hoan sợ các em trai để bụng, đặc biệt hứa.
Diệp Đông Diệp Nam không hiểu hai cái bình đại biểu cái gì, nhưng nghe chị gái hứa mua đồ ăn ngon cho, lập tức vui vẻ đồng ý. Sau này sau khi trưởng thành chúng mới phát hiện, hóa ra từ nhỏ chị gái đã là một đại lừa gạt, không ít lần lấy đồ ăn ngon ra gạt hai đứa.
Sau khi tới nhà, ba đứa nhỏ che giấu bí mật quả nhiên kín miệng, không nhắc tới một câu.
Đợi khi sắp ăn cơm trưa, gia đình chú ba mới chậm rãi tới muộn.
Đây không phải là thứ tư tuần sau phải đón tết trung thu sao, Diệp Trường An dẫn vợ con tặng quà lễ cho ba mẹ. Dù sao thì hai vợ chồng chưa từng nghĩ chuyện giúp gia đình làm nông, cho nên vẫn thường tới vào giờ này.
Hai vợ chồng thằng ba luôn tới muộn, cả nhà đều quen. Cho dù chị em dâu có hơi không bằng lòng nhau, cũng chỉ để trong lòng, không thể nói ra mặt. Nói ra thì có thể thế nào, hai ông bà cụ sống với thằng cả, con trai còn lại giúp làm nông hay không đều dựa vào cá nhân, cũng không thể cưỡng cầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-85.html.]
*
Lần này, sau khi Diệp Trường An tới, bỗng nhiên cực kỳ nhiệt tình tới Diệp Hoan, còn tặng cho cô một hộp bút mới mua: “Đây là hộp bút do thím ba cháu đặc biệt mua cho cháu đó.”
Thím ba Hàn Tuyết của cô nhìn hộp bút, rũ mắt không nói gì.
Một hộp bút màu hồng, vỏ nhựa, ở thời này có thể nói nó vô cùng thời thượng, trẻ con nông thôn rất ít dùng, bình thường đều dùng hộp bút vỏ sắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan không biết nên nhận không, cô nhìn mẹ.
Lý Vệ Hoa đè nén sự buồn bực trong lòng nói: “Hoan Hoan, đây là quà chú ba con tặng con, cầm lấy đi, Hoan Hoan cảm ơn chú ba con.”
Thằng ba cũng thật là, sao lại làm chuyện không đáng tin như vậy, tặng hộp bút chỉ tặng cho Hoan Hoan, đây không phải là tạo mâu thuẫn cho bọn trẻ sao? Ông ta cũng không nghĩ xem, bọn trẻ lớn như nhau, Hoan Hoan có thể có hộp bút mới, Đông Đông Nam Nam lại không có, chúng có thể vui sao?
Đông Đông và Nam Nam không vui, người làm mẹ như bà đương nhiên cũng không vui.
Nhưng vì sao thằng ba lại đột nhiên tặng cho Hoan Hoan một cái hộp bút, lẽ nào là vì mẹ chồng nói tiên sinh bói toán bói ra Hoan Hoan là “mệnh quý nhân”? Không phải thằng ba là sinh viên à, sao lại mê tín như vậy.
Người làm chị dâu như Lý Vệ Hoa có hơi khinh thường cách làm của chú út.
Diệp Hoan vươn tay nhận hộp bút màu hồng, nói cảm ơn với chú ba. Cô lấy làm kỳ quái, sao đột nhiên chú ba lại tặng cho mình một cái hộp bút, như vậy không hay lắm, lẽ nào là vì “mệnh quý nhân”? Không biết chú ba muốn cầu cái gì?
Quả thật Diệp Đông và Diệp Nam đều không vui, sao chú ba chỉ tặng hộp bút cho Hoan Hoan mà không tặng cho chúng?
Diệp Hoan thấy các em trai không vui, vội vàng kéo chúng ra ngoài: “Có thể chú ba quên mua cho các em, nếu muốn hộp bút mới, quay về chị mua cho các em.”
Diệp Đông vừa muốn mở miệng đồng ý, Diệp Nam bĩu môi nói: “Đồ cho con gái con lứa dùng, em không thèm.”
“Nam Nam thối, em nói chị là con gái con lừa sao, hả?” Diệp Hoan rượt Diệp Nam chạy, Diệp Đông ở phía sau nhìn rồi cười ngốc, vốn đã quên béng chuyện hộp bút.