Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:22:59
Lượt xem: 164

Diệp Hoan kiểm kê tất cả người nhà, lập tức nhớ ra. Đây đúng là người quen, là ba vợ từng làm giám đốc ngân hàng của chú ba, họ Hàn, tên Hàn gì đó Diệp Hoan không biết. Hình như cô từng nghe chú ba nói, nhà ba vợ ông ta ở lân cận Kính Hồ.

Diệp Hoan đoán ra, có thể ông Hàn này không muốn để người ta biết ông ta muốn xem bói, vừa nãy mới mang dáng vẻ lấm lét như vậy.

Vị cựu giám đốc Hàn này thấy Kỷ đạo trưởng, không hỏi ông ấy bói chuẩn không mà trực tiếp bảo Kỷ đạo trưởng bói.

“Đại sư, ông bói cho tôi vận trình của cháu gái tương lai của tôi.”

“Được, nói bát tự sinh thần của cháu gái ông ra.”

Giám đốc Hàn nói ra một bát tự sinh thần, thời gian chuẩn xác tới phút.

Kỷ đạo trưởng tùy ý bấm đốt ngón tay vài cái nói: “Bát tự này của ông không đúng, vốn không có người này.”

Đương nhiên không đúng, đây là một người do giám đốc Hàn bịa ra, bịa ra một bát tự, ông ta làm như vậy chính là để thăm dò sư phụ bói toán có bản lĩnh thật không.

Diệp Hoan ở một bên đã nhìn rõ vì sao giám đốc Hàn làm như vậy. Không hổ là người làm cán bộ, xem bói cũng giở thủ đoạn.

Kỷ đạo trưởng không phải người mặc cho người khác chơi đùa, ông ấy lập tức tỏ rõ sắc mặt: “Nếu ông đã không tin tôi, vậy chứng tỏ chúng ta vô duyên, tôi không nhận bói cho ông, mời ông đi cho.”

Giám đốc Hàn thấy đạo trưởng tức giận, lập tức xin lỗi. Nhưng mặc kệ ông ta xin lỗi nhiều lần, Kỷ đạo trưởng cũng không muốn bói cho ông ta nữa.

Bởi vì ở độ tuổi của Kỷ đạo trưởng, ở giới huyền học cũng là nhân vật vô cùng nổi tiếng, người bình thường muốn mời ông ấy xem bói cũng khó có cơ hội, người quen ông ấy nhìn thấy ông ấy đều chủ động nịnh bợ, chưa có ai cố ý đùa bỡn ông ấy, cách làm của giám đốc Hàn quả thực chính là xúc phạm nghiêm trọng. Nhưng ông ta chỉ là một người bình thường, Kỷ đạo trưởng cũng sẽ không làm khó ông ta, chỉ là sẽ không bói cho ông ta mà thôi.

Vốn dĩ cách làm của giám đốc Hàn chỉ là muốn thử đạo trưởng có bản lĩnh thật không thôi, không ngờ chữa lợn lành thành lợn què, chọc giận đạo trưởng, không bói toán cho ông ta nữa, ông ta chỉ đành cúi đầu ủ rũ rời đi.

Diệp Hoan nói thẳng: “Sư phụ, con biết ông ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-72.html.]

“Ồ, vậy ông ấy là ai? Sớm biết con quen ông ấy, nói không chừng ta còn nể mặt.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư phụ, không cần, ông ấy là ba vợ của chú ba con, bình thường không thân thiết gì với nhà con. Ông ấy không tôn trọng sư phụ, con cũng không vui. So với ông ấy, chúng ta thân thiết hơn, đâu cần phải vì con mà nể mặt ông ấy.”

Giám đốc Hàn làm cán bộ, dĩ nhiên có khoảng cách rất lớn với thông gia nông thôn, ít nhiều có chút coi thường thông gia xuất thân thôn quê, cho nên hai nhà qua lại không nhiều. Chỉ có thằng ba Diệp Trường An là qua lại cần mẫn với nhà ba vợ ông ta.

Diệp Hoan khiến Kỷ đạo trưởng vô cùng vui, Kỷ đạo trưởng không nhịn được xoa mái tóc mềm mại của đồ đệ, hứa: “Đợi buổi trưa dọn sạp, ta dẫn con đi ăn ngon.”

Đợi giám đốc Hàn đi, sạp bói toán bắt đầu tụ tập nhân khí, rất nhiều người vây quanh. Có người tới thuần túy là xem náo nhiệt, có người thực sự là để xem bói. Có người bói tiền đồ cho con cái, có người bói tuổi thọ của mình, còn có gia đình xui xẻo muốn tìm đạo trưởng hóa giải…

Kỷ đạo trưởng dựa theo trật tự tới trước tới sau của họ, lần lượt xem bói giải đáp nghi hoặc cho họ. Bởi vì ông bói rất chuẩn, nói trúng mục đích của người ta, người tìm ông xem bói đều được kết quả hài lòng rời đi.

Đợi đến hơn mười một giờ, Kỷ đạo trưởng tuyên bố dọn sạp, ông ấy phải dẫn Diệp Hoan đến quán cơm ăn cơm.

Vào lúc này, có mấy cậu thanh niên trông chẳng ra sao đi tới, một đám người đều để tóc không tính là ngắn, mặc quần ống loe gần như có thể quét đất, người dẫn đầu còn đeo kính râm, họ đi tới chỗ Kỷ đạo trưởng và Diệp Hoan, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt.

“Lão đạo sĩ, biết nơi này là địa bàn của ai không? Ở đây là địa bàn của anh Cường! Ông tới đây bày sạp, chắc chắn phải giao tiền bảo kê, biết không?” Một thằng nhóc trong đó ra uy với Kỷ đạo trưởng, định dùng ngữ khí cường thế dọa lão đạo và bé gái.

Kỷ đạo trưởng nhíu mày hỏi: “Các cậu muốn thu bao nhiêu tiền?”

Thanh niên dẫn đầu nói: “Tôi thấy ông làm ăn rất khá, thu ông một trăm tệ là được rồi.”

Vốn dĩ họ đã sớm nhìn trúng một già một trẻ này, chỉ đợi dọn sạp đòi tiền. Họ còn theo dõi, biết sáng nay lão đạo làm ăn khá khẩm, kiếm được gần hai trăm tệ.

Họ không ngờ lão đạo kiếm tiền giỏi như vậy, đủ khiến người ta ngưỡng mộ đố kỵ. Cho nên một già một trẻ dọn sạp, họ liền tìm tới. Bởi vì họ vô cùng tự tin có thể thu được tiền, một đám choai choai, kiểu gì cũng có thể xử lý được một lão đạo sĩ và một bé gái.

Ngữ khí rất lớn, mở miệng liền đòi một trăm tệ, ai cho họ lá gan lớn như thế?

Loading...