Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:22:50
Lượt xem: 103
Có người đề ra bảo tài xế trả lại tiền vé xe, nhưng cho dù trả lại tiền, những người tới huyện thành này cũng không thể đi xe được, lẽ nào phải dựa vào hai chân đi bộ tới huyện thành?
Tài xế không thể không nói: “Lốp xe xảy ra vấn đề, không đi được nữa, tôi không sửa được, phải tìm thợ sửa xe sửa xong xe mới đi được. Đợi lát nữa các người ngồi chuyến xe sau đến huyện thành.”
Ông ấy chỉ là một tài xế, không phải thợ sửa xe chuyên nghiệp, có thể nhìn ra vấn đề nhưng ông ấy không biết sửa, hơn nữa trong tay cũng không có công cụ sửa xe. Ông ấy chỉ có thể bảo hành khách ngồi xe khác đi trước.
Nhân viên bán vé hết cách, chỉ có thể trả tiền vé xe cho hành khách, bảo họ ngồi chuyến kế tiếp. May mà xe bây giờ đều là của nhà nước, cho dù chạy chuyến này đền tiền cũng là chuyện của nhà nước, nếu không chuyến này lỗ chết.
Các hành khách đợi xe bắt đầu bàn tán.
“Thật xui xẻo, trời nắng nóng thế này còn phải đợi chuyến xe kế tiếp.” Người này càng sốt ruột càng nóng.
“Chứ còn gì nữa, ai ngờ được lốp xe lại hỏng.”
“Ài, các người còn nhớ đạo sĩ và bé gái kia không, hai người họ lên xe lại xuống xe, có phải đã nhìn ra gì đó trước rồi nên mới xuống xe không?”
“Tôi nhớ họ, đạo sĩ đó trông không phải người bình thường, nói không chừng người ta biết bói quẻ, bói ra xe này sẽ xảy ra vấn đề nên mới không ngồi.”
Có người oán: “Đạo sĩ đó thật là, biết xe sẽ hỏng còn không nói với chúng ta một tiếng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe vậy, có người tán đồng, có người hiển nhiên không tán đồng: “Người ta nói cũng chưa chắc anh nghe.”
Quả thực, vô duyên vô cớ có người nói với anh ta xe này sẽ hỏng giữa đường, bảo anh ta đợi chuyến sau, anh ta nhất định tin sao?
Đoán chừng hơn phân nửa người trên xe này đều sẽ không tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-66.html.]
Bây giờ nói gì cũng muộn, ngoài đợi chuyến xe sau, họ thật sự không còn cách khác, ngay cả tài xế và nhân viên bán vé đều phải đợi xe cùng đi về.
Vào lúc những người này tụ tập lại tán gẫu đợi xe, một chiếc xe bus lái đến hướng trấn Phượng Hoàng. Tài xế của chiếc xe này nhìn thấy phía trước có xe đang đỗ, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Thế là ông ấy xuống hỏi thử, hóa ra là nổ lốp.
Tài xế hỏi thăm xong liền nói: “Đợi tôi đưa người trên xe về, quay lại kéo mọi người.”
Tài xế của xe hỏng nói: “Được, anh đi mau, đều ở đây đợi. Tôi cũng phải về tìm người tới sửa xe.”
Xe bus tới trấn Phượng Hoàng, Kỷ đạo trưởng và Diệp Hoan lên chiếc xe quay ngược lại huyện thành này. Đồng thời còn có mấy người lên, tài xế không đợi người nữa mà khởi hành luôn. Bởi vì giữa đường còn có rất nhiều người đang đợi, ông ấy sợ đợi người nữa thì chốc nữa sẽ hết chỗ ngồi.
Sau khi xe đi, Diệp Hoan ngửi mùi xăng gay mũi, trọng sinh nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng sắp vào phố rồi.
Nhớ kiếp trước lúc nhỏ cô và Đông Đông, Nam Nam chính là con sâu bám đuôi. Chỉ cần ba vừa nói đi huyện, ba người sẽ quấn lấy ba đòi ông dẫn họ đi. Không cho đi còn khóc lóc ỉ ôi, bây giờ nhớ lại rất mất mặt.
Trên đường ngược lại có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bắt chuyện với Kỷ đạo trưởng, hỏi ông ấy đi đâu. Kỷ đạo trưởng trả lời đơn giản là đến huyện, không nói gì thêm.
Vấn đề là người đàn ông này còn biết một trong ba đứa trẻ sinh ba “nổi tiếng gần xa” – Diệp Hoan.
Người đàn ông nhìn Diệp Hoan nói: “Đây không phải là Hoan Hoan của nhà công an Diệp sao, cháu ra ngoài cùng ai vậy?”
Diệp Hoan nhìn ông ấy, quả thực không biết ông ấy, nhưng rõ ràng ông ấy biết Diệp Hoan.
“Chú, cháu theo sư phụ ra ngoài, đây là sư phụ của cháu, theo thầy ấy học võ.” Diệp Hoan không phải trẻ con thật sự, cô hiểu vì sao người này lại hỏi như vậy, chắc chắn là lo lắng cô bị người lạ bắt đi.
Cho nên Diệp Hoan giải thích.