Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-09-19 12:01:18
Lượt xem: 190
Diệp Hoan nghe vậy sửng sốt trong lòng, vội hỏi: “Sư phụ, cậu cả của con sẽ không bị thương chứ?”
Kỷ đạo trưởng bình tĩnh nói: “Vấn đề nhỏ, không phải chuyện lớn. Nhưng nếu con đã mở Mắt Âm Dương, phải biết dùng một cách hữu ích mới được.”
Diệp Hoan vừa nghe cậu cả sẽ không bị thương mới không còn sốt ruột như thế nữa.
Từ khi mở Mắt Âm Dương, chỉ lo xem khí vận tổng thể của mọi người, thật sự chưa từng chú ý kỹ biểu hiện trên mặt họ. Cũng có thể vào lúc cô lén lút quan sát ba mẹ, vừa hay thời vận của ba mẹ bình thường, không có biểu hiện khá rõ ràng, cho nên Diệp Hoan không nhìn ra biểu hiện đặc biệt trên mặt ba mẹ.
Kỷ đạo trưởng nói xong liền đi, bỏ lại đồ đệ nhỏ ở cổng lớn nghĩ ngợi lung tung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan đang nghĩ: Kiếp trước ở độ tuổi này của cô, rốt cuộc cậu cả đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng bởi vì thời đại xa xôi, lại không xảy ra chuyện lớn, cho nên Diệp Hoan suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.
Không có chuyện lớn không có nghĩa không có chuyện nhỏ, nếu Diệp Hoan biết trước lại không làm gì, lỡ như cậu cả xảy ra chuyện, chắc chắn trong lòng cô sẽ khó chịu.
Sau đó Diệp Hoan nghĩ ra một chủ ý, cô lập tức đến nhà bà ngoại tìm cậu cả. Cô quan sát kỹ mặt của cậu cả, quả nhiên nhìn thấy ấn đường cậu cả sẫm lại.
Diệp Hoan gọi Lý Vệ Quốc tới nơi không người, thần bí nói với ông ấy: “Cậu cả, tối qua cháu nằm mơ, mơ thấy cậu ra ngoài bị rắn cắn một cái, hai ngày nay cậu ra ngoài nhất định phải cẩn thận đó.”
Diệp Hoan cảm thấy cậu cả không thể nào xảy ra chuyện ở nhà, xảy ra chuyện cũng là ở bên ngoài, chi bằng nhắc nhở ông ấy một chút.
Lý Vệ Quốc nhìn gương mặt cháu gái cực kỳ nghiêm túc, nhịn tiếng cười sắp tuôn khỏi cuống họng, ho khan hai tiếng nghiêm mặt đồng ý: “Được, cậu ra ngoài nhất định sẽ cẩn thận hơn. Hoan Hoan à, trời không còn sớm nữa, hay là tối nay cháu ngủ ở đây đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-57.html.]
“Không ạ, lúc cháu tới không nói với ba mẹ, cháu phải đi về.” Diệp Hoan nói xong, vẫy tay với cậu cả, xoay người rời đi.
Bởi vì sắc trời không quá tối, Lý Vệ Quốc không đưa Diệp Hoan về, chỉ nhìn bóng lưng của cô rồi lấy làm lạ nghĩ: Sao một đứa con nít như Hoan Hoan cũng trở nên thần thần đạo đạo.
Lý Vệ Quốc không để tâm lời Hoan Hoan nói, kết quả chưa được hai ngày, Lý Vệ Quốc phụ giúp một người bạn, buổi tối người ta mời ông ấy uống rượu, người ta mời rượu ông ấy nên ông ấy uống say, lúc về nhà còn không để người ta đưa về, ông ấy một mình đi xiêu xiêu vẹo vẹo về nhà. Nhưng trên đường nhất thời không chú ý, ngã vào trong mương bên đường, bất cẩn bong gân cổ chân.
Lý Vệ Quốc uống rượu không quấy náo, về nhà thấm rượu vào, ông ấy lên giường ngủ, đợi sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ chân đã sưng to.
Đau đớn nhanh chóng khiến đầu óc m.ô.n.g lung của Lý Vệ Quốc tỉnh táo lại, ông ấy nói với vợ: “Tối qua không biết đã bong gân cổ chân ở đâu, thật là, mấy hôm nay không thể đi đứng bình thường rồi.”
Dương Xảo Mai trừng chồng mấy cái nói: “Anh uống rượu không biết chừng mực, uống một chút là được rồi, không phải rượu nhà mình nên cố sức uống đúng không, uống say vẫn là anh tự chịu khổ! Anh xem cổ chân đã thành thế nào rồi, mau đi tìm thầy thuốc xoa bóp, xem thử có ảnh hưởng tới xương không?”
Đợi Lý Vệ Quốc khập khiễng khám thầy thuốc về, trên đường bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của cháu gái, về nhà bèn nói với vợ.
Dương Xảo Mai trợn mắt với chồng: “Đáng! Đã nói trẻ con có linh tính, anh không nên bỏ ngoài tai lời Hoan Hoan nói. Anh nói xem sao lại không nói với em, nếu anh nói với em lời của Hoan Hoan, em nhắc nhở anh vài lần, chưa chắc anh bị lệch cổ chân.”
Dương Xảo Mai trách chồng một trận, còn lải nhải chuyện này với ba mẹ chồng. Đợi lúc gặp Dương Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, lại nhắc chuyện này với vợ chồng họ. Nhưng người lớn đều coi là trẻ nhỏ có linh tính mới có thể được điềm báo trước, xong rồi cũng không để trong lòng.
Đợi sau này khi họ biết Diệp Hoan lại biết bói toán, lại nhớ tới chuyện xảy ra bây giờ, bừng tỉnh ngộ nói: “Hóa ra khi đó Hoan Hoan đã có thể bói toán rồi.”
Dạo gần đây Diệp Hoan rất bận, gần như không có thời gian chăm sóc Chiến Thần vừa tới nhà. Vẫn là Diệp Đông và Diệp Nam thích chó, chăm sóc nó giúp cô. Chẳng những mỗi khi tới giờ cơm sẽ cho chó ăn đúng giờ, còn cảm thấy trời quá nóng, sợ chó bị nóng, nằng nặc ấn Chiến Thần vào trong chậu tắm.
May mà Chiến Thần thông thái, biết họ không phải cố ý trêu nó, ngoan ngoãn để cho họ tắm. Chính vì nó nghe lời, khiến Diệp Đông và Diệp Nam càng thích nó, càng muốn chơi cùng nó.
Chiến Thần rất bất lực, nó ra ngoài để dỗ con nít sao? Không phải nên ở bên chủ nhân, có thể làm việc cho chủ nhân mọi lúc sao? Tuy chủ nhân cũng là con nít, nhưng cô không ấu trĩ như vậy.