Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:58
Lượt xem: 105
Lưu Cẩm Chi là lão tổ tông nhà họ Lưu, có thể suy nghĩ được những điều này cũng coi như là sáng suốt. Trước khi chết, ông ta để lại cho trưởng tử đích tôn một tấm bản đồ kho báu, nói sau này nếu nhà họ Lưu sa sút, dựa vào tấm bản đồ kho báu này tìm tới kho báu, cứu vãn nhà họ Lưu. Lưu Cẩm Chi sợ ông ta mất đi, con cháu liền lấy kho báu, cố tình bắt người có được bản đồ kho báu thề độc, không tới lúc nhà họ Lưu sa sút, không được lấy bảo vật trước.
Nhưng hậu nhân nhà họ Lưu dường như không lấy kho báu đi.
Bởi vì đợi Diệp Hoan và Nhiễm Hàn mở mấy rương to ra xem, bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ, có tận sáu rương to. Bởi vì bảo quản khá tốt, sau khi mở rương, ánh vàng lấp lánh, châu quang bảo khí, châu vây thúy lượn, trong tích tắc suýt chút chói lóe mắt Diệp Hoan.
“Sư huynh, những thứ này xử lý thế nào?’
“Giữ lại những thứ mình thích, chọn một ít tặng cho ba mẹ. Còn lại bán đi, quyên góp tiền.”
Đây là của cải dễ dàng có được, dùng để làm việc thiện là tốt nhất. Bởi vì có người không áp chế được tài vận, dễ gây ra họa. Tuy nói Nhiễm Hàn và Diệp Hoan có cách giải quyết, nhưng họ không thiếu tiền, căn bản không cần giữ lại toàn bộ.
“Vậy chúng ta đưa những thứ này vào không gian trước, có thời gian rồi xử lý.”
“Sư muội xem rồi làm là được.”
Hai người thương lượng, tùy tiện quyết định xử lý sáu rương tài bảo.
Diệp Hoan nhặt được bảo vô cùng vui vẻ: “Sư huynh, chúng ta đào ít cây ăn quả và cây hiếm trồng trong không gian đi, mình ăn tiện hơn.”
Lời của sư muội phải nghe. Nhiễm Hàn lấy công cụ đào ít cây con trong rừng trồng trong không gian. Thậm chí còn có mộc nhĩ, nấm rừng, tùng lộ, linh chi, họ cũng di dời vào không gian, xem chúng có thể sinh trưởng trong không gian không. Nếu thật sự có thể sinh trưởng, họ và người nhà sau này có phúc ăn rồi.
Hai người xuống dãy núi Trường Bạch, bắt đầu đi về phía nam, lấy thứ tự từ bắc tới nam lần lượt thu thập các loại dược liệu cần thiết, và các cây giống đặc sắc, không ngừng trồng trong không gian. Đi đi dừng dừng, ngay cả ngồi xe trên đường, đại khái mất khoảng hai tháng.
Cho tới khi họ tới phương nam, thời gian dạo chơi ở thành phố T khá dài.
Diệp Hoan nhìn thấy thành phố T có đổ thạch và đổ mộc, nhìn thấy đổ mộc, Diệp Hoan thậm chí đã đi trồng các giống cây như cây nhãn thơm, cây lê hoa, cây đàn hương. Nếu trồng tốt, đợi lúc họ già có lẽ cây giống đã lớn, có thể để lại chút gỗ tốt cho con cháu làm gia cụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-335.html.]
Diệp Hoan thích phỉ thúy, cũng có hứng thú với đổ thạch, trước tiên cô kéo sư huynh vây xem người khác đổ thạch. Cuối cùng bản thân không nhịn được tham gia vào. Cô mở Mắt Âm Dương, muốn xem thử dùng Mắt Âm Dương có thể nhìn thấy bên trong nguyên thạch phỉ thúy có phỉ thúy hay không, kết quả không được. Có thể là cô tu luyện chưa tới nơi tới chốn, không thể nhìn thấu.
Diệp Hoan không rành chọn nguyên thạch thế nào, cô dựa vào trực giác chọn hai khối đá không lớn, một khối to bằng nắm tay, một khối to bằng viên gạch: “Sư huynh, em muốn thử xem bên trong có phỉ thúy không.”
Nhiễm Hàn ít khi phản đối ý của Diệp Hoan, dù sao thì sư muội là kiểu người thích chơi, tùy ý cô. Anh cười nói: “Sư muội thử đi, xem vận khí của em như thế nào.”
Diệp Hoan cũng muốn xem vận khí của mình như thế nào, liền bảo một lão sư phụ mở đá. Đá không lớn, Diệp Hoan trực tiếp nhờ người mài đá, có thì hời, không có thì coi như chơi một ván. Dù sao thì hai khối đá chỉ tốn mấy trăm tệ mà thôi.
Lão sư phụ hỏi: “Cô gái, cô muốn mở khối đá nào trước?”
Diệp Hoan chỉ vào khối đá to bằng viên gạch nói: “Mở khối lớn, đá lớn, khả năng ra xanh không phải càng lớn sao?”
Lão sư phụ cười ha ha nói: “Cô gái, đổ thạch không phải dựa vào kích thước đá, có thể ra xanh hay không phải xem…”
Kỹ thuật của lão sư phụ vô cùng điêu luyện, vừa mài đá vừa nói vài câu kỹ xảo chọn nguyên thạch cho Diệp Hoan nghe. Bởi vì hai khối đá đều không lớn, lão sư phụ không vẽ đường, trực tiếp bắt đầu mài đá.
Diệp Hoan nghe rất say sưa, không ngờ lão sư phụ nói mãi nói mãi đột nhiên dừng lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sao vậy?” Diệp Hoan thấy động tác của lão sư phụ cũng dừng lại, không nhịn được hỏi một câu.
Lão sư phụ vui vẻ nói to: “Cô gái, vận khí của cô rất tốt, thế mà lại ra xanh!”
“Ra xanh, thật sao?” Diệp Hoan tới gần xem.
Lão sư phụ chỉ cho cô: “Hình như là mặc ngọc, đợi tôi mài ra cho cô xem.”
Nhiễm Hàn cũng ở một bên nhìn, khối đá to quả thực mài ra một cái lỗ nhỏ khác thường, lộ ra một điểm màu mặc ngọc to cỡ hạt đậu nành.