Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 328
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:48
Lượt xem: 87
Diệp Hoan nói với sư huynh cảnh tượng cô tiên tri được khi dùng Mắt Âm Dương vừa nãy.
“Xem ra tạm thời đám trẻ không có nguy hiểm, đang đợi chúng ta đi cứu chúng.”
“Sư huynh, vậy chúng ta mau chóng đi tìm người.”
Họ trực tiếp đến dưới chân núi không người, làm phép tìm phương vị của đứa bé. Diệp Hoan chủ động giành việc tính phương vị, rất nhanh đã tính ra có lẽ đứa trẻ ở hướng đông nam.
Nhìn từ phương hướng của họ, hướng đông nam vừa hay là dãy núi dài liên miên.
Nhiễm Hàn nhanh chóng có quyết đoán: “Sư muội, chúng ta vừa đi vừa tính phương vị, sẽ có thể tìm được đám trẻ.”
Hai người không tìm đường mà các thôn dân đi lên núi, trực tiếp tiến theo hướng đông nam. Cuối hè, cỏ cây um tùm, khiến việc lên núi càng khó khăn hơn. May mà Nhiễm Hàn và Diệp Hoan đều không phải người bình thường, công phu mạnh, đi đường núi giống như mặt đất bằng phẳng. Diệp Hoan nghĩ: Xem ra sau này lúc chấp hành nhiệm vụ tốt nhất nên mặc quần, quần vẫn tiện hơn.
Hai người đeo bùa hộ thân, cũng không sợ côn trùng rắn rết, tốc độ lại nhanh, rất nhanh đã leo lên đỉnh núi của một ngọn núi nhỏ.
Lần này đổi sang Nhiễm Hàn tính lại vị trí.
Diệp Hoan lấy ra hai ly nước trong không gian, mình uống một ly, đưa cho Nhiễm Hàn một ly.
“Sư huynh, anh uống chút nước.”
“Sư muội, hợp tác với em tốt hơn.”
Trước đây lúc anh hợp tác với Liễu Nguyên, đều là khi nào đói khát mới nhớ tới ăn uống.
“Sư huynh, lần này là hướng nam?”
“Đúng, sư muội, em đói không? Nếu đói thì bây giờ có thể ăn chút gì đó. Nếu không đói thì chúng ta đi ngay.”
Diệp Hoan lắc đầu nói: “Tạm thời em còn chưa đói, cứu bọn trẻ ra trước quan trọng hơn. Trong núi nhiều côn trùng, cũng không biết mấy hôm nay đám trẻ sống thế nào, có sinh bệnh không…”
Tuy tính ra đứa bé không có nguy hiểm tính mạng, nhưng không có nghĩa những đứa trẻ khác không sinh bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-328.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiễm Hàn nói: “Có lẽ rất nhanh có thể tìm được bọn trẻ. Người đó đưa rất nhiều đứa trẻ đi, di chuyển cũng bất tiện, sẽ không chạy vào núi sâu.”
Hai người xuống ngọn núi nhỏ này, tìm tới lưng chừng núi của một ngọn núi trước mặt, nhìn thấy một nơi được trận pháp che đậy.
Nơi này có thể chính là nơi che giấu bọn trẻ.
Nhiễm Hàn và Diệp Hoan sợ bị người xấu phát hiện, trực tiếp dùng bùa ẩn thân tàng hình, lặng lẽ trao đổi tin tức.
Nhiễm Hàn và Diệp Hoan phát hiện, trận pháp này là thất tinh mê tung trận bình thường. Nhưng nếu họ phá trận pháp chắc chắn sẽ kinh động người bên trong. Nếu người đó ở bên trong, đám trẻ có thể gặp nguy hiểm.”
Diệp Hoan suy nghĩ tới chuyện này, trực tiếp hỏi: “Sư huynh, nếu chúng ta phá trận đi vào, người đó lấy bọn trẻ uy h.i.ế.p chúng ta thì phải làm sao?”
Nhiễm Hàn nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu bọn trẻ tạm thời không có nguy hiểm thì chúng ta không vội cứu chúng. Anh không tin gã ở mãi trong trận pháp không ra ngoài, chúng ta ở đây đợi người. Nếu gã ở bên ngoài, chúng ta xử gã trước, rồi đi vào cứu bọn trẻ; nếu gã ở trong, chỉ đành đợi gã ra ngoài rồi xử gã cứu người.”
“Cứ làm theo sư huynh nói đi.” Diệp Hoan cảm thấy sư huynh nghĩ rất chu toàn.
Chủ yếu họ sợ người xấu đó làm hại tới bọn trẻ. Họ sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể đợi người xấu lộ diện trước.
Cứ như vậy, hai người đợi mãi, đợi tới trời tối. Trong lúc đó, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn luân phiên ăn cơm. Cho tới bảy tám giờ, họ mới nghe thấy động tĩnh có người đi về phía này. Nhưng người đó không phải từ trong trận pháp đi ra mà là từ nơi khác đi vào trận pháp.
Nhiễm Hàn và Diệp Hoan đều có thể nhìn thấy trong đêm tối, họ rất nhanh nhìn rõ người tới có dáng vẻ thế nào. Đó chính là một lão đầu khô quắt, bề ngoài xấu xí, tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi, nhìn một cái là biết gần đất xa trời, không giống người tốt.
Mắt tam giác của gã vô cùng có thần, tính cách cũng vô cùng cẩn thận, gã đi tới trước trận pháp, không lập tức đi vào mà quan sát trước, có lẽ là xem thử có dấu vết ai đó động vào trận pháp không.
Đương nhiên Nhiễm Hàn và Diệp Hoan không thể để người này tiến vào trận pháp, sau khi anh quan sát không lâu, bèn ra tay với gã.
Vô duyên vô cớ bắt trẻ con chắc chắn không phải người tốt, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn không khách sáo, trực tiếp dùng chiêu thuật lợi hại nhất.
Nhiễm Hàn dùng một lá bùa giáng sấm, sau đó rút kiếm đối phó lão đầu xấu xa, Diệp Hoan càng không khách sáo, trực tiếp sử dụng La Bàn tấn công lão đầu.
Lão đầu phản ứng rất nhanh nhẹn, có lẽ gã đã sớm dự đoán được có ngày này. Gã không cam tâm rống giận: “Thằng nhóc thối và con ranh con từ đâu tới, lại dám phá chuyện tốt của tao.”
Trước khi gã nói ra, đã bắt đầu ra tay đối phó Nhiễm Hàn và Diệp Hoan. Lão đầu linh hoạt tránh né đòn tấn công của hai người, cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào hai đứa chúng mày còn muốn hạ được tao, tao thấy chúng mày là tới nộp mạng.”