Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:38
Lượt xem: 113
Kỷ Nguyên Trân biết Diệp Hoan từ cấp ba đã dựa vào việc bán bùa kiếm tiền, còn mua mấy căn nhà, cô ấy thật sự không thể so với bạn tốt.
Diệp Hoan: “Các cậu đừng tự ti, đừng quên hai người đều là sinh viên tốt nghiệp đại học B.”
Nếu không phải cô trọng sinh có được tiên cơ, còn không đuổi kịp người ta đâu, Diệp Hoan không bởi vì chút bản lĩnh mà ngông cuồng.
Ba cô gái ở trong phòng cười ha ha hi hi nói chuyện, chẳng mấy chốc, Nhiễm Hàn tới gọi Diệp Hoan tới khách sạn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay bạn bè thân thích đều tham dự, không chỉ có mấy gia đình họ hàng tới, còn có đồng nghiệp của Lục Vân Triết, bạn cũ của hai vị sư phụ nghe tin cũng phái người tới tham gia hôn lễ của đồ đệ bạn cũ, còn có đồng nghiệp của Nhiễm Hàn, bạn học của Diệp Hoan…
Nhiễm Hàn và Diệp Hoan phải kính rượu với khách, tiễn khách. Cho tới khi phần lớn khách khứa rời đi, họ mới nhàn nhã một chút.
Nói thật hôm nay thật sự rất mệt, người nhiều hỗn loạn quá mệt mỏi, suốt một ngày người bình thường cũng không chống đỡ nổi. Diệp Hoan và Nhiễm Hàn còn đỡ, ít nhất cơ thể họ không mệt, chỉ mệt lòng.
Các trưởng bối quan tâm cô dâu chú rể, những chuyện còn lại không cần họ lo, để họ về nhà mới nghỉ ngơi sớm. Sau cơm tối, ngay cả mấy tiểu bối muốn nhân cơ hội náo động phòng đều bị Lục Vân Triết và Diệp Trường Vinh cấm. Hôm nay là ngày quan trọng của con gái, không thể để đám tiểu tử quấy phá.
Ngày đại hỉ, trước cửa treo hai lồng đèn đỏ rực song hỉ, biểu thị điềm lành. Tứ hợp viện mới được tu sửa càng trở nên tinh xảo đầy không khí hân hoan dưới ánh trăng sáng tỏ.
Diệp Hoan đã sớm thay váy dài sườn xám kiểu Trung, tôn lên dáng người yểu điệu của cô. Lúc này Nhiễm Hàn cởi tây trang, lộ ra áo sơ mi trắng phau bên trong, lại kết hợp với cà vạt và quần tây, trông rất tinh anh.
Bởi vì bình thường Diệp Hoan chưa từng thấy sư huynh mặc như vậy, không nhịn được khen: “Sư huynh, anh mặc tây trang thật đẹp trai.”
“Sư muội mặc gì cũng đẹp.” Nhiễm Hàn nói xong câu này, nghĩ tới sau này có thể cùng ăn cùng sống cùng ngủ với sư muội, không nhịn được nói: “Sư muội, hay là chúng ta nghỉ ngơi sớm chút?” Cuối cùng cũng biến sư muội thành người nhà mình, cảm giác này thật tốt.
Diệp Hoan nghe vậy, gương mặt lập tức đỏ bừng, nói giống như gấp rút: “Em đi tắm trước.” Đợi lát nữa chính là đêm động phòng hoa chúc, trái tim của Diệp Hoan đập không theo quy luật.
Nhiễm Hàn nhìn thấy nhà tắm phủ đầy hơi nước, nhịp tim như sấm, mong sư muội mau ra.
Diệp Hoan rất nhanh đã đi ra, được hơi nước hun lên thêm phần kiều diễm, mặc đồ ngủ màu đỏ gợi cảm, giống như hoa hồng đợi người hái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-321.html.]
Nhiễm Hàn chỉ lo nhìn sư muội, Diệp Hoan nhắc nhở anh: “Sư huynh, tới phiên anh tắm rồi.”
Thời gian Nhiễm Hàn tắm càng nhanh, giống như chưa tới mười phút đã ra.
Diệp Hoan: …
Sau khi đi ra, không cần Diệp Hoan thúc giục, Nhiễm Hàn trực tiếp kéo sư muội đi tới bên giường: “Sư muội, nên nghỉ ngơi thôi.”
Anh dùng cánh tay thon dài ôm lấy Diệp Hoan, hai người lăn lên giường, Nhiễm Hàn không kiềm được hôn Diệp Hoan…Hai người mày mò làm lần đầu tiên, lần thứ hai quen đường quen lối hơn, chỉ là cuối cùng Diệp Hoan quá mệt, chứng tỏ thể lực của sư huynh rất tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Hoan tỉnh giấc từ trong lòng Nhiễm Hàn, vừa động đậy đã nghe thấy giọng nói trầm khàn của sư huynh: “Sư muội, em dậy rồi.”
Diệp Hoan nhớ tới chuyện xấu hổ đêm qua với sư huynh, ngại nhìn người ta, trốn bất động ở đó, chọc Nhiễm Hàn cười móc cô ra khỏi ổ chăn.
Nhiễm Hàn ân cần hỏi: “Sư muội mệt không, còn đau không?”
“Sư huynh, em đã không sao rồi!” Diệp Hoan không nhịn được hờn dỗi nhìn sư huynh. Cho dù cơ thể có hơi không thoải mái, Diệp Hoan cũng không muốn thừa nhận. Đều tại sư huynh, tối qua còn muốn bôi thuốc giúp cô, ngại chết.
Nhiễm Hàn nhớ tới tối qua sư muội kêu đau, ân cần nói: “Hay là em nghỉ một lúc nữa. Anh mua đồ ăn sáng trước, ăn xong chúng ta cùng tới chỗ ba mẹ.”
“Đi đi, đi đi.” Diệp Hoan muốn đuổi sư huynh đi khỏi rồi mới dậy. Cô vừa nghĩ tới chuyện tối qua, chân đã mềm nhũn, đoán chừng sư huynh đi rồi sẽ có thể đỡ hơn.
Đợi Nhiễm Hàn ra ngoài mua đồ ăn sáng, Diệp Hoan vội vàng lê thân thể hơi không thoải mái đi tắm, mặc một chiếc váy liền thân dài màu đỏ.
Mẹ đặc biệt căn dặn Diệp Hoan, mới cưới mặc váy đỏ vài ngày, vừa có không khí vừa may mắn. Cả đời kết hôn một lần, lúc này không mặc khi nào mặc. Dù sao thì hai mẹ đã mua mấy chiếc váy đỏ cho Diệp Hoan, Diệp Hoan phải mặc.
Nhiễm Hàn quay về, nhìn thấy sư muội mặc váy đỏ. Mắt sáng lên, nghĩ tới chuyện đêm qua, m.á.u nóng sục sôi, hiển nhiên là đã trải nghiệm được sự vi diệu của đêm tân hôn.
“Sư muội mặc váy đỏ thật xinh đẹp!”