Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:34
Lượt xem: 156
Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa đã sớm biết con gái giỏi kiếm tiền, không thấy kỳ quái việc cô mua nhà ở Bắc Kinh. Họ cũng nghĩ tới sự khó xử của con gái, sau khi do dự, hai người lại hỏi ý kiến của ông bà Diệp và bác gái Diệp Hoan, còn có ý kiến của ông bà ngoại, họ đều đồng ý để Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa tới Bắc Kinh ăn tết.
Đặc biệt là ông bà cụ, họ nghe nói Diệp Hoan cũng bảo họ tới, hưng phấn muốn đi theo.
Dù sao thì đối với rất nhiều người cao tuổi mà nói, Bắc Kinh là nơi vô cùng thần thánh hướng lên. Họ cho rằng nếu đời này có thể tới Bắc Kinh một chuyến, tới thủ đô vĩ đại dạo quanh, đã rất xứng đáng.
Người già muốn đi, đám trẻ cũng muốn đi. Anh họ, chị họ, em họ, của Diệp Hoan lớn từng này đều chưa từng ra khỏi thành phố, họ vô cùng khát vọng bầu trời bên ngoài, cũng muốn mở mang sự phồn hoa và hưng thịnh của thủ đô.
Cho nên đợi sau khi Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh tiết lộ tin tức với người nhà hai bên, rất nhiều người đều muốn đăng ký.
Còn chưa đi, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa bắt đầu lo lắng vì chỗ ở, họ vội vàng gọi điện thoại cho con gái: “Hoan Hoan, bà ngoại, con, cậu con còn có gia đình ông bà nội con đều muốn đi, có thể ở được không?”
Diệp Hoan đảm bảo nói: “Ba yên tâm, mọi người cứ việc tới là được, có thể ở đủ. Con mua tứ hợp viện, nhiều phòng.”
Nếu đã nói ra, không thể khiến mọi người cụt hứng, Diệp Trường Vinh nghe con gái nói có chỗ ở, vậy thì đi thôi, ai muốn đi thì đi, đều dẫn các con đi mở mang tầm mắt một chút. Nhưng bởi vì tránh gây phiền phức cho con gái, ông ấy định dứt khoát từ năm nay, sau này không thể năm nào cũng đi được.
Diệp Trường Vinh nói với con gái: “Cả nhà tới lui mệt mỏi, lộ phí cũng không phải ít.”
Diệp Hoan nói: “Ba, nếu chê ngồi xe lửa phiền phức, mọi người có thể bao một chiếc xe khách tới, phí xe tới về con trả.”
Nếu nhiều người mang theo nhiều đồ, bao xe vẫn tiện hơn, không cần sợ lên xe xuống xe bỏ sót người. Dù sao thì từ chỗ họ tới Bắc Kinh, lái xe cũng chỉ tốn một ngày. Xuất phát sáng sớm, đoán chừng buổi tối là có thể tới.
“Xem con ôm đồm kìa, còn trả tiền xe cho chúng ta, đừng quên con vẫn là một đứa trẻ đó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-298.html.]
Diệp Hoan rất vui, hào khí nói: “Ba, con có tiền.”
Thực ra sau khi trả tiền nhà cho sư huynh, Diệp Hoan không còn lại nhiều tiền. Nhưng vừa hay ông chủ Đường lại gửi tới cho cô một khoản tiền, đủ cho người thân ở quê tới về một chuyến.
Sau khi Diệp Hoan nghe ba mẹ đồng ý, vội vàng nhờ sư huynh sắp xếp nhà vừa mua giúp, thậm chì ngay cả nhà của sư huynh cũng dọn dẹp cùng, nếu mọi người tới quá đông, có thể ở bên chỗ sư huynh. Ngoài ra, cô còn phải chuẩn bị đồ dùng hằng ngày như chăn đệm, thậm chí ngay cả đồ tết cũng phải chuẩn bị, nếu không tới rồi không thể ngày nào cũng ra quán, ăn phiền rồi tự nấu ăn vẫn tốt hơn. Huống hồ ba mươi tết rất nhiều cửa hàng và nhà hàng phải đóng cửa, muốn mua đồ hoặc ăn cơm cũng không tiện lắm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên quê nhà, ông bà nội Diệp và ông bà ngoại Lý rảnh rỗi, đã sớm bắt đầu thu xếp hành lý mang tới Bắc Kinh, quần áo, đồ ăn, cái gì cũng muốn mang. Họ còn không ngừng trưng cầu ý kiến của Lý Vệ Hoa, bởi vì trong những người này chỉ có bà từng tới Bắc Kinh.
Lý vệ Hoa thấy ba mẹ chồng và ba mẹ mình có xu thế chuyển nhà, đau đầu nói: “Ba, mẹ, cho dù chúng ta thuê xe đi cũng không cần mang quá nhiều đồ, Hoan Hoan nói rất nhiều thứ nó đều đã chuẩn bị xong rồi, thiếu gì tới đó rồi mua cũng được.”
Mẹ chồng và mẹ nói: “Thế thì phí tiền biết mấy, dù sao cũng có xe, tự mang theo tốt hơn.”
Lý Vệ Hoa nhìn một đống hành lý do ông bà cụ thu xếp, bèn giới hạn cho họ mang thứ gì.
“Mẹ, chỉ mang hai bộ quần áo mới thay mặc là được rồi. Mang thêm ít đặc sản quê hương, tới lúc đó tặng cho thân thích bên ba ruột Hoan Hoan, còn mang theo chút trái cây điểm tâm ăn trên đường, có lẽ đã đủ rồi.”
“Mang chút xíu như thế đủ sao?”
Lý Vệ Hoa bất lực nói: “Chúng ta nhiều người như thế, đều mang theo hành lý của mình, cộng lại cũng không ít rồi.”
Nếu thu xếp nhiều hành lý giống mẹ chồng và mẹ ruột, đoán chừng tới lúc đó trên xe chỉ nhét hành lý, đã không còn chỗ ngồi ngồi nữa.
Tuy đã nói từ sớm, nhưng không xử lý xong chuyện trong nhà, họ không thể xuất phát. Những người đi làm giống như Diệp Trường Vinh, ít nhất phải đợi tới lúc sắp nghỉ mới có thể thu xếp tới Bắc Kinh; nhà bác trai và nhà cô cả của Diệp Hoan phải làm xong rau trong lều mới có thể đi xa; bọn trẻ đi học còn đỡ, được nghỉ ngoài làm bài tập ra thì chỉ đợi người lớn làm xong việc.