Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:19
Lượt xem: 108
Nếu Diệp Hoan đã hiểu sư huynh muốn bù đắp cho cô, vậy cô chỉ đành không khách sáo nhận sổ hồng. Bởi vì nếu cô không nhận, đoán rằng trong lòng sư huynh cũng khó chịu. Bởi vì họ giống nhau, đều không muốn nợ người khác quá nhiều.
Nói thật, Diệp Hoan cảm thấy trước đây sư huynh đối xử rất tốt với cô, nhưng từ sau khi cô giúp sư huynh, sư huynh càng tốt với cô hơn, vừa tặng trang sức vừa tặng nhà, đúng là không coi cô là người ngoài. Có một sư huynh như vậy, trong lòng Diệp Hoan rất ấm áp, cảm thấy cực kỳ ấm lòng.
Thật ra từ sau khi hai người dùng không gian, Diệp Hoan thật sự từng cân nhắc một ý nghĩ: Nếu sư huynh và cô ghép thành một cặp, kỳ thực quá thích hợp. Bởi vì họ là sư huynh muội đồng môn, có nền tảng tình cảm; hơn nữa cùng sử dụng không gian, không cần lo lắng sau khi mỗi người kết hôn sẽ có vấn đề bất tiện.
Diệp Hoan cũng có ảo tưởng đối với tình yêu, hi vọng sau này tìm được một người đàn ông tốt với cô, có thể ở bên nhau lâu dài. Thật ra cô cảm thấy sư huynh cũng thỏa mãn điều kiện này.
Nhưng Diệp Hoan không phải người chủ động theo đuổi đàn ông, muốn để cô chủ động thảo luận với sư huynh rằng họ có thể ở bên nhau không, cô sẽ khó mà mở lời. Nhưng để Nhiễm Hàn chủ động tỏ tình, đoán chừng còn khó hơn Diệp Hoan chủ động tỏ tình, bởi vì anh vốn không sáng dạ, chưa từng nghĩ tới chuyện ở phương diện này.
Nhưng không cần Diệp Hoan và Nhiễm Hàn suy nghĩ, hai vị sư phụ đã suy nghĩ chung thân đại sự cho họ rồi. Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ đã đang trên đường tới Bắc Kinh, định thương lượng với hai đồ đệ, hỏi họ có phải nên đính hôn trước, có thể đợi Diệp Hoan tốt nghiệp đại học rồi kết hôn.
Lần trước Nhiễm Hàn im lặng không nói khiến hai vị sư phụ hiểu lầm, hai người còn cho rằng Diệp Hoan vì giúp Nhiễm Hàn đã tu luyện loại công pháp âm dương hòa hợp đó. Bởi vì hai người biết Nhiễm Hàn sẽ không nói dối, có thể khiến anh không nói ra lời chắc chắn là chuyện khó nói. Chẳng trách họ nghĩ sai.
*
Sau khi Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ tới Bắc Kinh, họ trực tiếp tới chỗ ở của Nhiễm Hàn. Lúc này Diệp Hoan còn chưa biết hai vị sư phụ tới, càng không biết mục đích của họ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỷ sư phụ có giữ chìa khóa nhà, không cần đợi Nhiễm Hàn về, họ có thể vào nhà ngay.
Sau khi tan làm, Nhiễm Hàn kinh ngạc: “Sư phụ, sư thúc, sao hai người lại đột nhiên tới đây, có chuyện sao?”
Kỷ sư phụ cười nói: “Còn không phải vì chuyện của con và sư muội con.”
“Chuyện của con và sư muội? Chuyện gì ạ?” Nhiễm Hàn thật mờ mịt.
Hành Vân đạo trưởng nói: “Không phải con nói sư muội con đã giúp con sao, dùng cách đặc biệt?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-287.html.]
Nhiễm Hàn gật đầu. Đúng, nhưng sư phụ chỉ chuyện gì?
Hành Vân đạo trưởng: “Chúng ta cho rằng hai con có ý, muốn tới cho hai con đính hôn.”
Ông ấy và sư đệ thật sự hi vọng hai đồ đệ có thể kết hôn với nhau, sau này chăm sóc lẫn nhau, nhưng cũng không cưỡng cầu, chỉ cần hai đồ đệ vui là được. Vốn dĩ lần này họ cho rằng hai đồ đệ nảy sinh tìm cảnh, Diệp Hoan mới nguyện ý cứu Nhiễm Hàn, lẽ nào không phải như họ nghĩ? Vậy vì sao Nhiễm Hàn không nói rõ?
Tuy Nhiễm Hàn không rành quan hệ giữa người với người, nhưng anh nghe hiểu ý của sư phụ. Nhiễm Hàn m.ô.n.g lung, không biết vì sao sư phụ nói như thế. Để anh kết hôn với sư muội, vì sao, sư muội nguyện ý sao?
Nhiễm Hàn nói thẳng: “Sư phụ, quan hệ giữa con và sư muội rất tốt, nhưng vẫn chưa tới mức đính hôn.”
Chuyện mà sư phụ nhắc tới, Nhiễm Hàn không bài xích trong lòng. Hiện giờ bảo anh ấy làm gì cho sư muội, đoán chừng anh ấy đều nguyện ý.
Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng nhìn nhau, hiểu có lẽ họ đã hiểu lầm, nhưng vẫn muốn hỏi rõ, không thể gây ra trò cười thêm.
Kỷ sư phụ hỏi: “Vậy ngày đó con nói sư muội con dùng công pháp đặc biệt cứu con?”
Nhiễm Hàn hỏi: “Sư thúc, thế này có vấn đề gì sao?”
“Ta và sư phụ con cho rằng các con dùng loại công pháp kia.” Kỷ sư phụ ho khan hai tiếng che đậy sự ngại ngùng trong lời nói.
Nhưng Nhiễm Hàn không nghĩ đến cùng một điểm với hai vị sư phụ, anh ấy hỏi: “Sư phụ chỉ loại công pháp nào?”
Kỷ sư phụ nói: “Chính là loại công pháp nam nữ cùng tu luyện.”
Nhiễm Hàn không muốn làm xấu danh dự của sư muội, vội vàng phủ nhận: “Sư thúc, chúng con không tu luyện loại công pháp đó. Còn là công pháp gì, bởi vì nguyên nhân nào đó, không thể nói cho sư phụ và sư thúc. Nhưng quả thật sự muội đã vì con làm không ít chuyện, cả đời này của con cũng không trả hết.”
Kỷ sư phụ: “Hôm đó thấy con ngại nói, khiến ta và sư phụ con hiểu lầm.”
Để nhanh chóng lướt qua chủ đề ngượng ngùng vừa nãy, Kỷ sư phụ vội nói: “Nếu con cảm thấy không trả hết tình của sư muội con, chi bằng sống với con bé, sau này chăm sóc con bé cả đời.”