Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 273

Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:52:18
Lượt xem: 109

Ban ngày Diệp Hoan dựa theo lịch đi học, buổi tối ngoài tu luyện chính là suy nghĩ chuyện của sư huynh, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên làm sao mới thỏa đáng.

Em không tới tìm anh thì anh tới tìm em. Nhiễm Hàn tưởng sư muội bận học, không có thời gian tìm anh. Vào một buổi trưa, khi vừa tan học, anh tìm tới cổng đại học B, gọi điện thoại cho Diệp Hoan.

“Sư muội, em ở đâu?”

Diệp Hoan đang định cùng Lâm Hiểu Nhiễm đến căn tin ăn cơm, đang trên đường đi tới căn tin, thấy sư huynh gọi tới, cô không thể không nghe. Sư huynh cũng không đắc tội cô, bản thân cô trốn đã đành, không nghe điện thoại thì bất lịch sự quá. Từ chối điện thoại, trừ phi sau này cô không muốn qua lại với sư huynh nữa.

Diệp Hoan thành thật trả lời: “Sư huynh, em đang đi ăn cơm.”

“Sư muội, anh đang ở cổng tây trường em, em ra đi, anh mời em ăn cơm, nhân tiện đưa sổ hồng cho em.”

Sư huynh lại tới đưa sổ hồng cho cô?

Nghe thấy bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp vững vàng của sư huynh, Diệp Hoan không thể từ chối, cô chỉ đành nói: “Em ra ngay.”

Sau đó Diệp Hoan nói với Lâm Hiểu Nhiễm bên cạnh: “Hiểu Nhiễm, xin lỗi cậu, cậu đi ăn cơm một mình nhé, tớ có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến trước.”

Lâm Hiểu Nhiễm ngưỡng mộ hỏi: “Không phải là có người mời cậu ăn cơm chứ?”

“Có người mời tớ ăn cơm thật, quay về mang đồ ngon cho cậu, tớ đi đây.” Diệp Hoan sợ Lâm Hiểu Nhiễm hỏi quá nhiều, không đợi cô ấy lên tiếng đã trực tiếp chuồn trước.

Diệp Hoan rời khỏi tầm mắt của Lâm Hiểu Nhiễm, sau đó chậm chạp đi tới cổng tây, quả nhiên nhìn thấy sư huynh đợi ở cổng. Nhiễm Hàn dáng người cao lớn đứng ở đó, khí thế không thể xem thường, rất nhiều bạn học ra ngoài ăn cơm nhìn thấy anh, đều sẽ nhìn thêm mấy cái, tưởng tượng anh đang đợi ai.

Sau khi đi ra, Diệp Hoan ngoan ngoãn theo phía sau sư huynh lên xe. Bạn học nhìn thấy không biết Diệp Hoan, bèn hỏi: “Ai vậy, rất xinh đẹp, là sinh viên năm nhất sao, sao chưa từng nghe ai nói qua?”

Diệp Hoan xinh đẹp không sai, nhưng cô rất ít tham gia hoạt động, người quen khá ít, bình thường còn thường xuyên về nhà ăn cơm, số lần xuất hiện ở căn tin cũng ít, cho nên rất nhiều người đều không biết vị học muội xinh đẹp này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-273.html.]

Lần này ngược lại không có ai biết cô, bạn học bên cạnh nói: “Không biết, có lẽ là học muội năm nhất, xem ra người ta không thích xuất đầu lộ diện, chưa từng nghe nói danh tiếng của người này.”

Bởi vì các bạn học trong đại học sẽ âm thầm bình xét, các lớp có hoa khôi lớp, các khoa có hoa khôi khoa, còn có hoa khôi trường, nhưng họ chưa từng thấy Diệp Hoan xuất hiện trong hoạt động nào, cho nên mọi người không biết.

Nhiễm Hàn hỏi Diệp Hoan đi đâu ăn cơm, tâm tư Diệp Hoan không đặt vào việc ăn uống, trực tiếp nói ở đâu cũng được, Nhiễm Hàn đưa cô tới một nhà hàng khá có tiếng ở gần đó. Bởi vì anh nghĩ lát nữa sư muội còn phải quay về đi học, không đến nơi quá xa.

Sau khi vào nhà hàng, Nhiễm Hàn trực tiếp yêu cầu phòng bao. Bên ngoài quá ồn, anh không thích nơi quá ồn.

Nhiễm Hàn trực tiếp để Diệp Hoan gọi món, đợi nhân viên mang trà nước lên ra ngoài, anh lấy hai quyển sổ hồng ra nói: “Đây là sổ hồng của hai em trai em, đã làm xong rồi.”

Diệp Hoan nhìn thấy sổ hồng, quả thật không khác gì một tờ hợp đồng. Nhưng bên trên viết quyền sở hữu nhà là Diệp Đông và Diệp Nam, sau khi xem qua, cô mới yên tâm, trực tiếp cất vào.

“Sư huynh, cảm ơn anh đã phí tâm hỏi thăm nhà giúp em, hay là hôm nay em mời anh ăn cơm?”

“Đừng, để anh mời em đi, không phải nói với em rồi sao, đừng khách sáo với anh. Không phải em còn thiếu tiền sao, còn nói nhờ anh bán bùa giúp em, có phải dạo này bận nên chưa vẽ xong bùa không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Diệp Hoan gật đầu: “Vâng, rất bận. Ông chủ Đường bên thành phố S nói mấy hôm nữa sẽ tới tìm em, muốn lấy một lô bùa, bùa bây giờ em vẽ, đưa cho ông ấy còn không đủ, đợi góp đủ rồi tìm sư huynh sau.”

“Cũng được, nếu em thật sự thiếu tiền thì nói với anh.”

Nhân viên đẩy cửa mang món vào, hai người không nói chuyện nữa, trực tiếp ăn cơm. Nhân viên mang hết món lên rồi ra ngoài.

Diệp Hoan giả vờ không quan tâm hỏi dò: “Sư huynh, sau này anh muốn tìm một người bạn gái như thế nào?”

Nhiễm Hàn nghe vậy lại cười khẽ, cảm thấy sư muội còn nhỏ nhưng bận lòng nhiều.

“Anh chưa từng suy nghĩ tìm bạn gái. Hơn nữa tình trạng cơ thể của anh không cho phép. Nếu thật sự tìm, không phải lỡ dở người ta sao?”

Thật ra chiều cao tướng mạo của Nhiễm Hàn đều không tồi, bình thường ra ngoài còn có xe, nhìn phát biết ngay không thiếu tiền, thật sự có người nhìn trúng anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy. Lần đầu tiên anh ấy không biết là tình huống gì nên đã tới cuộc hẹn, lại không nể mặt trực tiếp đứng lên bỏ đi, bỏ lại cô gái đó, người ta tức giận không theo đuổi anh ấy nữa. Nhiễm Hàn cảm thấy khó xử, không thể qua lại với phụ nữ khác, ở cùng với phụ nữ khác anh ấy ngay cả ngồi cũng không ngồi yên được.

Loading...