Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:22
Lượt xem: 130
Phần lớn thời gian đều là mẹ Lục và Diệp Hoan nói, ba người khác đều nghe. Mặc kệ hai ông bà cụ hay là Lục Vân Triết và Khương Nhã, đối với mọi thứ hiện giờ của Diệp Hoan, có thể nói là vượt ngoài kỳ vọng, họ vô cùng hài lòng.
Mẹ Lục tìm hiểu đại khái chuyện của cháu gái xong, mới chuyển lực chú ý lên người Khương Nhã.
Mẹ Lục quan sát con dâu một bên rồi hỏi: “Khương Nhã, thân thể có chỗ nào không khỏe?” Nhìn có vẻ rất tốt, không có việc gì. Nghe ý trong điện thoại của con trai, bà cụ còn tưởng chân tay con dâu cả có vấn đề.
Ba Lục: “Vân Triết, Khương Nhã, hai đứa nói đi, rốt cuộc là sao?”
Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Lục Vân Triết rất khó nói. Mà Khương Nhã không biết bởi vì cái gì, đại khái trong tiềm thức không muốn nhớ những ngày tháng linh hồn bị tra khảo, vẫn không nhớ ra đoạn ký ức đó, cho nên bà ấy đợi chồng giải thích.
Lục Vân Triết cũng biết tình hình của vợ, có vài chuyện khó nói. Nhưng ông ấy phải giải thích rõ cho ba mẹ, nếu không khiến ba mẹ hiểu lầm vợ quá nhiều, có cái nhìn phiến diện về bà ấy, sau này khiến vợ càng khó xử.
“Là thế này…” Lục Vân Triết tổ chức từ ngữ, kể lại chung chung cho ba mẹ nghe.
Đại khái nói Khương Nhã gặp phải kẻ thù của ba bà ấy, kẻ thù còn là người trong huyền học, biết một số tà môn ngoại đạo. Gã cho rằng nhà ba vợ có bảo bối liền bắt Khương Nhã đi tra khảo. Sau khi bắt Khương Nhã đi, gã giấu rất kỹ, họ mới không tìm được Khương Nhã. Khương Nhã vì bảo vệ đứa con vừa chào đời, mới đưa con cho người khác nuôi dưỡng. Lần này là có người giúp đỡ, họ mới tìm được kẻ thù kia, cứu Khương Nhã ra.
Trong lời của Lục Vân Triết còn tiết lộ một ý, những năm nay Khương Nhã chịu một số thương tổn tinh thần, nhưng thân thể không bị thương. Dù sao thì chỉ là không để ba mẹ lo lắng quá.
Thực ra ba mẹ Lục thật sự không nghĩ nhiều, bởi vì nhìn Khương Nhã không giống từng chịu ủy khuất và ngược đãi.
Ba Lục am hiểu rộng, biết trên đời này còn có kỳ nhân, đều không nghi ngờ lời con trai, sau khi nghe xong, ông cụ còn dặn con trai: “Chuyện này người trong nhà chúng ta biết là được, đừng nói ra ngoài. Sau này nếu người khác nói ra nói vào, các con đừng để bụng.”
Sau mười mấy năm, Khương Nhã đột nhiên xuất hiện, người khác không thể không bàn tán gì được. Thời gian dài, mọi người mới sẽ dần quên đi, phong ba sẽ lặng lẽ qua đi. Hơn nữa chuyện này có chút kỳ ảo, thật sự không tiện giải thích với người khác.
Mẹ Lục thấy cháu gái đã được tìm về, con dâu cũng không có chuyện gì lớn, cuối cùng cũng an tâm. Bà cụ biết con trai là người si tình, cho dù con dâu từng chịu tổn thương gì, con trai cũng tuyệt đối sẽ không bỏ con dâu. Vậy bà không nói lời khó nghe nữa.
Hơn nữa còn có cháu gái ở giữa, kiểu gì bà cụ cũng phải nghĩ tới cách nghĩ của cháu gái. Gia đình đoàn tụ, bà cụ làm người xấu phá hoại, chắc chắn cháu gái và con trai không vui.
Trước đây mẹ Lục muốn con trai tái hôn là bởi vì Khương Nhã luôn bặt vô âm tín, bà cụ sợ sau này con trai già không ai chăm sóc, vãn cảnh thê lương. Bây giờ con trai có vợ có con, bà cụ rất vui. Cứ hồ đồ lướt qua như vậy đi. Già rồi, không hơi sức đâu so đo quá nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-250.html.]
Thế là mẹ Lục nói: “Nếu gia đình đã đoàn tụ thì sau này sống hạnh phúc. Khương Nhã không khỏe, cố gắng để nó ở nhà nghỉ ngơi thêm một quãng thời gian.”
Chỉ cần số lần con dâu ra ngoài ít, số lần người khác thấy bà ấy ít, có thể ít bàn tán lại.
Cũng may con trai cả chuyển nhà tới đây sống, kết quả hàng xóm hai bên đều không thân. Không giống bên nhà cũ, mọi người đều là hàng xóm lâu năm. Nếu Khương Nhã đột nhiên xuất hiện, chắc chắn mọi người sẽ tò mò.
Mẹ Lục lại nói: “Như thế này đi, nếu có người hỏi thì nói Khương Nhã luôn ở nhà người thân dưỡng bệnh, bây giờ khỏe rồi mới về. Sau này chỉ cần người ngoài hỏi, cứ nói vậy.”
Lục Vân Triết còn khen lý do mẹ nghĩ hay.
Mẹ Lục liếc nhìn con trai, nói: “Sau này con để mẹ và ba con bớt bận lòng một chút là được.”
Vào lúc này, điện thoại của Lục Vân Triết lại vang lên. Ông ấy cầm điện thoại lên nghe, hóa ra là em gái gọi tới.
Lục Vân Phỉ thấy anh trai nghe điện thoại, vội vàng cảnh cáo anh cả một câu: “Anh cả, lần này anh đừng cúp điện thoại của em.”
Lục Vân Triết xoay đầu nói với người nhà: “Là Vân Phỉ gọi tới.”
Lục Vân Phỉ ở đầu dây bên kia hỏi: “Anh cả, anh về rồi sao, chị dâu về chưa? Còn có cháu gái của em đâu?”
“Về hết rồi, bây giờ đều ở nhà, ba mẹ cũng ở đây.”
“Vậy mọi người đợi em một chút, em qua ngay.” Lục Vân Phỉ nói xong liền cúp điện thoại. Bà ta nôn nóng muốn biết chuyện, xin nghỉ sớm, lái xe tới nhà anh cả.
Lục Vân Triết: “Đợi lát nữa Vân Phỉ sẽ tới, ba mẹ, trưa nay mọi người ở đây ăn cơm đi?”
Mẹ Lục: “Ăn ở nhà các con tiện không?”
“Có gì không tiện, nếu thực sự không được thì gọi vài món ở nhà hàng gần đây.”
Sau đó, mẹ Lục luôn kéo Diệp Hoan nói chuyện, hỏi cô những năm qua sống như thế nào? Diệp Hoan kể một số chuyện thú vị cho ông bà nội nghe, bầu không khí giữa ông bà và cháu cực kỳ hòa hợp.