Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:21
Lượt xem: 156
Lục Vân Triết cười trừ nói: “Ba, mẹ, hai người mau vào nhà ngồi, Hoan Hoan ở trong nhà đó.”
Diệp Hoan thính tai tinh mắt đã nghe thấy cuộc đối thoại của ông bà và ba. Cô vội vàng gọi mẹ dậy: “Mẹ, ông bà của con tới rồi, mẹ mau dậy đi!”
Hai người đều tới, nếu mẹ ruột còn nằm không gặp mặt, tuyệt đối là mẹ ruột không đúng. Thế là Diệp Hoan vội vàng gọi mẹ dậy.
Khương Nhã nghe vậy, mở mắt ngồi dậy, định sửa soạn một chút rồi đi gặp ba mẹ chồng đã không gặp nhiều năm.
Diệp Hoan nói: “Mẹ, mẹ từ từ sửa soạn, con đi gặp ông bà.”
Cô muốn xem xem ông bà có dễ sống chung không. Nếu dễ thì cô sẽ nói thêm vài câu tốt, để họ nhẹ nhàng tiếp nhận mẹ, nếu không dễ thì cô không cần phí sức vô ích, sau này bớt tới chỗ ông bà, đỡ phải gặp mặt lạnh.
“Con đi trước đi.” Khương Nhã lưu loát thay quần áo, lại đơn giản sửa soạn tóc một chút.
Mẹ Lục ở bên ngoài nhìn thấy bà bà, tò mò hỏi một câu: “Vị này là ai?”
Lục Vân Triết nói: “Vị này là bà bà đã chăm sóc Tiểu Nhã lúc trước, con đón bà ấy tới cùng, tiện cho bà ấy giúp đỡ chăm sóc Tiểu Nhã một quãng thời gian.”
Rốt cuộc con dâu cả bị sao, còn phải luôn có người chăm sóc? Những năm qua bà ấy không về, sẽ không phải là bại liệt trên giường, ngại về tìm Vân Triết chứ? Trong lòng mẹ Lục đưa ra suy đoán xấu nhất.
Mẹ Lục cho rằng bà bà là bảo mẫu thuê tới, gật đầu với bà ấy rồi đi vào nhà.
Lục Vân Triết nói với bà bà: “Bà bà, đợi lát nữa cháu nói chút chuyện với ba mẹ, bà ở trong phòng mình một lúc được không?”
Bà bà biết người ta muốn nói chuyện nhà, có thể có vài việc ngại để bà biết, bà ấy lập tức không để bụng nói: “Đương nhiên được, cậu đi đi, có việc gọi tôi là được. Phải rồi, Thu Vân vừa về, cậu không thể để nó bị ức hiếp.”
Trước khi đi, bà bà căn dặn Lục Vân Triết một câu.
Lục Vân Triết nhìn bóng lưng xoay người của bà bà, thầm nghĩ: Khó khăn lắm mới tìm được vợ về, sao ông ấy lại để cho bà ấy chịu ấm ức được?
*
Diệp Hoan vừa hay đi ra cửa, đụng mặt ông bà nội. Cô là cháu gái, đương nhiên phải chủ động chào hỏi trưởng bối. Hơn nữa cô cũng không keo kiệt gọi một tiếng ông bà, thi thoảng đi trên đường, gặp phải người già xa lạ còn phải gọi ông bà mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-249.html.]
Diệp Hoan không đợi ba giới thiệu, giòn giã gọi một tiếng ông bà, sau đó cười nói: “Lẽ ra cháu là tiểu bối nên đi gặp hai người, ông bà, mau vào nhà ngồi.”
Diệp Hoan tới gần bà nội, ân cần ôm cánh tay của bà nội đi vào nhà. Vào lúc này, Khương Nhã vội vàng sửa soạn xong, vội vã đi ra gặp ba mẹ chồng. Ba Lục, mẹ Lục quan sát con dâu không gặp nhiều năm, không nhìn ra thân thể của bà ấy có vấn đề gì.
Sau đó Lục Vân Triết cũng theo vào, ba thế hệ họp mặt đầy đủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đối với hai vị trưởng bối mà nói, so với Khương Nhã, họ càng quan tâm cháu gái Diệp Hoan hơn.
Đặc biệt là mẹ Lục, thấy cháu gái lần đầu gặp mặt đã thân thiết với bà cụ như vậy khiến bà cụ rất có hảo cảm với Diệp Hoan. Không nhịn được cười tươi hỏi: “Cháu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đều tại ba cháu, hôm đó gọi điện thoại không nói rõ với bà. Bà cũng không biết cháu gái vừa tìm lại được tên gì.” Mẹ Lục nói rồi trừng con trai một cái.
“Bà, cháu tên Diệp Hoan.” Diệp Hoan phát giác tâm trạng của bà nội rất tốt, ít nhất không có vừa gặp mặt đã tỏ vẻ này nọ với mẹ ruột, như vậy cô yên tâm rồi.
Mẹ Lục nghe xong liền không vui, hỏi con trai cả: “Sao đứa nhỏ lại họ Diệp chứ?”
Lục Vân Triết nói với ba mẹ: “Nhiều năm trước Khương Nhã xảy ra chuyện, giao con cho người khác nuôi dưỡng.” Ông ấy lại nói: “Không phải là vừa quay lại sao? Còn chưa kịp đổi.” Nhưng đổi họ hay không còn phải hỏi ý của con.
Mẹ Lục nghĩ cũng phải, bây giờ vừa mới quay lại, chắc chắn không có thời gian đổi tên, bèn tha cho con trai. Bà kéo Diệp Hoan tới trước mặt, quan sát một lúc, mới tìm được một chút nét giống với người nhà họ Lục, bà quay đầu nói với chồng: “Tai của đứa nhỏ này giống cô nó. Tai kiểu nguyên bảo, vành tai lại to, sau này chắc chắn có phúc khí.”
Chỉ là gương mặt đó quá giống Khương Nhã, khiến mẹ Lục nhìn xong có hơi không thuận mắt.
Ba Lục nói với con trai: “Nếu đã tìm được con, hôm nào tổ chức tiệc gia đình, giới thiệu Hoan Hoan cho người nhà.”
“Được, đều nghe ba.” Đương nhiên Lục Vân Triết muốn chính thức giới thiệu con gái cho người nhà.
Mẹ Lục hỏi Diệp Hoan rất nhiều câu hỏi. Nhưng bà cụ biết Diệp Hoan học đại học B, không khỏi tự hào nói: “Không hổ là con cháu nhà họ Lục chúng ta, tới đâu cũng ưu tú. Bà nói cháu nghe, cháu còn có một anh họ, năm nay lại thi vào đại học Q. Phải rồi, cháu học đại học sớm như vậy, có phải vì đi học sớm không?”
“Vâng, sáu tuổi cháu học lớp một.”
“Chẳng trách cháu kém anh họ cháu một tuổi nhưng đều học năm nhất.” Mẹ Lục lại nói: “Ba mẹ nuôi của cháu bồi dưỡng cháu rất ưu tú.”
Mẹ Lục lại hỏi tình huống của ba mẹ ruột cô: “Thật sự nên cảm ơn hai người họ đàng hoàng. Nếu ở gần một chút, chúng ta nên tới nhà cảm ơn.”
Lục Vân Triết: “Mẹ, lần này con đến thành phố S, đã cảm ơn anh Diệp và chị dâu Diệp rồi.”