Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 238
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:23
Lượt xem: 136
Diệp Hoan có truyền thừa quý giá, nhưng gặp phải loại chuyện khá lệch tử này, cô vẫn không chắc sẽ xử lý tốt, cho nên chi bằng giao cho sư phụ và sư bá có nhiều kinh nghiệm. Cô ý thức được điểm khuyết thiếu của mình, định sau này nên học thêm một số truyền thừa, đề phòng gặp phải lần nữa nhưng không biết xử lý thế nào.
Lúc dẫn hồn hồi hồn cho Khương Nhã, Lục Vân Triết và bà bà đều đợi ở bên ngoài, bốn thầy trò Diệp Hoan ở trong phòng hồi hồn cho Khương Nhã. Lần này là Hành Vân đạo trưởng ra tay, Kỷ sư phụ hỗ trợ, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn ở một bên theo dõi học tập.
Ban ngày, Hành Vân đạo trưởng bảo Diệp Hoan kéo chặt rèm cửa trong phòng, đừng để ánh sáng chiếu vào. Ông ấy còn ra tay bố trí trận pháp, lấy ra một viên ngưng thần hoàn từ trong túi trữ vật cho Khương Nhã uống, mới bắt đầu làm phép dẫn hồn cho Khương Nhã. Kỷ sư phụ giúp sư huynh chuẩn bị các loại vật phẩm dùng tới, ví dụ hương dẫn hồn, bùa tụ thần…
Hành Vân đạo trưởng giải phóng hồn phách của Khương Nhã từ trong bình thủy tinh bảy màu ra, đốt hương dẫn hồn, dẫn hồn phách của Khương Nhã bay tới trước cơ thể của bà ấy, lại dùng bùa tụ thần, kết hợp thuật pháp chú ngữ, dẫn hồn cho bà ấy. Diệp Hoan nhìn thấy phần hồn phách bên ngoài cơ thể của mẹ bồng bềnh theo thân ảnh của mẹ, chậm rãi chồng lại cho tới khi biến mất.
Hành Vân đạo trưởng làm phép xong tốn không ít nguyên khí, nhưng loại chuyện dẫn hồn hồi hồn này vẫn chưa được coi là quá phí sức, đối với ông ấy mà nói cũng không phải quá khó, cho nên sự việc tiến triển vô cùng thuận lợi.
“Một lúc nữa có lẽ mẹ con sẽ tỉnh lại. Nhưng bởi vì thời gian hồn phách bà ấy rời cơ thể quá lâu, sợ là phải cần rất lâu mới thích ứng, mới có thể khôi phục hoàn toàn.”
“Vâng, cảm ơn sư bá nhiều.”
Hành Vân đạo trưởng thấy tiếp theo có lẽ không còn việc gì nữa, bèn nói: “Con ở nhà chăm sóc mẹ con đi, bọn ta đi trước.”
Ông ấy và sư đệ vốn là tới giúp sư điệt, người quen nhàn nhã như ông ấy làm xong việc không nán lại thêm, muốn lập tức rời đi.
Nhưng Diệp Hoan không thể để sư bá và sư phụ làm xong việc, ngay cả cơm cũng không ăn đã đi: “Sư bá, mọi người ăn cơm tối rồi đi nhé?”
Hành Vân đạo trưởng nói: “Không cần, thời gian chúng ta còn dài, không vội gì hôm nay.”
Kỷ sư phụ cũng nói: “Đợi lát nữa mẹ con tỉnh lại, con ở cùng bà ấy, cũng không thể nói chuyện với chúng ta được, chúng ta ở đây không có việc gì, nên đi thì hơn, sau này có duyên gặp lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-238.html.]
Nhiễm Hàn cũng nói: “Sư muội, anh sẽ chăm sóc sư phụ và sư thúc.”
Diệp Hoan bất lực, chỉ đành nói: “Vậy sau này nếu con mời sư phụ và sư bá tới nhà ở, hoặc là ăn cơm, mọi người không thể từ chối tiếp.”
Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng đều coi Diệp Hoan là con cái, mỉm cười đồng ý. Sau đó ba thầy trò ra ngoài, giảng giải tình hình của Khương Nhã với Lục Vân Triết rồi tạm biệt ông ấy đi trước.
Lục Vân Triết cũng vô cùng muốn giữ họ lại, nhưng không giữ được, thế là Nhiễm Hàn đưa sư phụ và sư thúc đi trước một bước.
Đợi sau khi ba người đi, trong nhà hoàn toàn thanh tĩnh, bà bà và Lục Vân Triết vội vây quanh Diệp Hoan hỏi rõ tình hình của Khương Nhã.
“Ba, sư bá đã nói hồn phách của mẹ bị nhốt quá lâu, sau khi mẹ tỉnh lại, có thể tinh thần và hành vi không quá giống người thường, cần điều chỉnh rất lâu, mới có thể dần tốt lên.” Diệp Hoan nói sự thật với ba, bởi vì sau khi mẹ ruột tỉnh lại không được bình thường, có giấu cũng không giấu được.
Lục Vân Triết vẫn nói câu đó: “Không sao, chỉ cần mẹ con quay về là được. Bà ấy khỏe chậm, chúng ta cùng ở bên bà ấy.”
“Vâng.” Diệp Hoan cảm thấy may mắn thay mẹ, có một người chồng không xa không rời, không ghét bỏ bà ấy như ba ruột, may mắn biết nhường nào! Nếu sau này cô cũng có thể giống như mẹ, tìm được một người đàn ông giống như ba ruột thì tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà bà cũng nói: “Không sao, chỉ cần người khỏe mạnh, không có gì không vượt qua được. Bà sẽ giúp mọi người chăm sóc Thu Vân.”
Bà ấy đã gọi là Thu Vân mười mấy năm, đã quen miệng, nhất thời không sửa được. Diệp Hoan cũng không nhắc nhở bà bà phải đổi xưng hô. Một cái tên mà thôi, cứ coi như là tên mụ của mẹ. Với tình nghĩa bà bà chăm sóc mẹ ruột nhiều năm, đặt cho mẹ ruột một cái tên mụ cũng không quá đáng.
Ba người đều canh bên giường, khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Khương Nhã cũng tỉnh lại, từ từ mở mắt ra. Lần này cuối cùng trong mắt bà ấy cũng có thần thái và cảm xúc.
Khương Nhã vừa tỉnh, đại khái đầu óc hơi m.ô.n.g lung, quan sát ba người bên giường một lúc, sau đó bỗng nhiên nói với Lục Vân Triết: “Vân Triết, sao anh già đi rồi?” Sau đó bà ấy lại hỏi: “Hai người này là ai, nhìn em làm gì? Sao bọn họ lại ở nhà chúng ta? Tướng mạo của cô gái này rất giống em.”
Diệp Hoan: Lẽ nào ký ức của mẹ ruột đảo loạn, cho rằng đây là mười mấy năm trước?