Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:19:43
Lượt xem: 198
Diệp Hoan tìm được điểm mấu chốt: Trước đây họ giống như anh em ruột, nhưng lại thay đổi từ khi nào? Là từ sau khi Hình Hải du lịch bên ngoài về, thế mà lại nói bóng gió truy hỏi ông cụ rằng tổ tiên có để lại bảo vật không. Ông cụ không thích ngữ khí nói chuyện của Hình Hải, chỉ nói không có. Nếu nhà họ Khương có bảo vật lưu truyền, cũng sẽ không sa sút qua từng thế hệ.
Thế nhưng Hình Hải không tin, nói ông cụ không coi gã là anh em. Nếu có công pháp tu luyện tốt hơn, ông cụ nên dạy cho Hình Hải, sau khi Hình Hải học xong cũng có thể giúp nhà họ Khương phát dương quang đại.
Ông cụ một mực nói không có bảo vật, hai người giải tán không vui vẻ. Sau đó có buổi tối Hình Hải lén lút tìm đồ ở phòng sách nhà họ Khương, bị ông cụ nhìn thấy, Hình Hải đã đánh ông cụ trong lúc cuống cuồng, nhưng khi đó ông cụ thực sự lợi hại hơn Hình Hải, đánh Hình Hải bị thương, trước khi đi Hình Hải bỏ lại một câu: “Tôi biết tổ tiên nhà họ Khương các người có bảo vật lưu truyền. Bây giờ anh không muốn cho tôi, sớm muộn tôi cũng có thể chiếm được!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hình Hải phản bội nhà họ Khương, phản bội Khương Ất Khôn, biết mình không đánh lại Khương Ất Khôn, bỏ chạy trối chết. Sau đó thế mà gã lại tu luyện tà thuật. Mấy năm sau, gã tu luyện xong, lần nữa tìm tới Khương Ất Khôn, vẫn là vì đòi bảo vật mà nhà họ Khương lưu truyền lại từ chỗ Khương Ất Khôn.
Sao Khương Ất Khôn có thể đưa cho Hình Hải, hai người lại ra tay đánh nhau, lần này Khương Ất Khôn miễn cưỡng đánh thắng Hình Hải, nhưng lại bị tà thuật của Hình Hải làm bị thương. Sau đó Hình Hải thấy gã vẫn không địch lại ông cụ, định tu luyện thêm vài năm rồi quay lại đánh đổ ông cụ, chiếm lấy bảo vật tổ truyền của nhà họ Khương từ trong tay ông cụ.
Quả thực nhà họ Khương có rất nhiều đồ do tổ tiên truyền lại, có phải là bảo vật không, Khương Ất Khôn cũng không biết. Bởi vì bản thân ông cụ vì tò mò nên đã từng thử các loại đồ vật, không phát hiện nhà họ Khương có bảo. Nếu tổ tiên thật sự có bảo vật truyền lại, ông cụ còn muốn mình đạt được năng lực lợi hại hơn, có thể phát dương quang đại nhà họ Khương.
Nhưng Hình Hải nhận định nhà họ Khương có bảo, nếu Khương Ất Khôn không lấy ra, chắc chắn Hình Hải sẽ không chịu dừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-223.html.]
Dù có thế nào Khương Ất Khôn cũng sẽ không chủ động giao đồ do nhà họ Khương lưu truyền cho người ngoại tộc như Hình Hải. Nhưng ông cụ biết rõ, nếu Hình Hải tiếp tục tu luyện tà thuật, tương lai ông cụ chưa chắc đánh lại Hình Hải. Cho nên Khương Ất Khôn dẫn con gái đi trốn.
Bởi vì Khương Ất Khôn bị tà thuật âm độc làm bị thương, lại không có cách chữa trị tốt, ông cụ sợ bị Hình Hải biết được nơi ông cụ sống, lại không tiện đi khắp nơi nhờ vả ai, chỉ mong có thể nuôi lớn con gái, dạy cho con gái bản lĩnh, đừng để nhà họ Khương đứt truyền thừa ở chỗ ông cụ.
Sau đó các vận động chính trị diễn ra, khiến Khương Ất Khôn cho rằng ông cụ mai danh ẩn tích, bỏ nhà bỏ nghiệp dẫn con gái rời đi, tựa như không hoàn toàn là chuyện xấu. Bởi vì lúc ông cụ trốn Hình Hải, cũng trốn được việc mình bị hóa thành thành phần như địa chủ, phú nông.
Sau đó Khương Ất Khôn gắng gượng tới khi con gái học xong cấp ba, còn chưa kịp sắp xếp công việc cho con gái, bởi vì vết thương do tà thuật gây ra mà qua đời. Trước lúc lâm chung, ông cụ cũng dặn dò tất cả mọi chuyện với con gái, bảo bà ấy cẩn thận một người tên Hình Hải, sau này tốt nhất đừng nhắc tới tên của gã, khiến gã vì vậy mà tìm được bà ấy.
Diệp Hoan đọc tới đây đã hiểu từ đầu tới cuối của sự việc. Có lẽ là sau đó Hình Hải tra được nơi ở của ông ngoại, còn tra được tới mẹ ruột cô, cho rằng ông ngoại để lại hết vật tổ truyền cho mẹ ruột cô.
Mà mẹ ruột từng nghe lời nhắc nhở của ông ngoại, sau khi biết Hình Hải tìm tới, nhân lúc gã không đề phòng mà chạy trốn, sau đó không biết sao lại chạy tới trấn Phượng Hoàng, để cô lại đó, gửi cô cho ba mẹ Diệp nuôi lớn, mà bà ấy một mình dẫn dụ Hình Hải đi.
Diệp Hoan nghĩ tới đây, cực kỳ lo lắng cho hoàn cảnh của mẹ ruột. Nếu mẹ ruột bị Hình Hải bắt được, chắc chắn sẽ không sống yên ổn. Diệp Hoan thật sự lo lắng rốt cuộc mẹ ruột còn sống không? Có lẽ Hình Hải không có được bảo vật, còn giữ lại mạng của mẹ ruột? Đây là kết quả mà Diệp Hoan muốn nhất, mặc kệ như thế nào, chỉ cần còn sống, tất cả đều dễ nói.
Diệp Hoan còn chưa suy nghĩ xong có nên để sư huynh đọc sổ tay của ông ngoại không, bởi vì cô sợ càng nhiều người động tâm với bảo vật tổ truyền nhà họ Diệp được nhắc tới, Diệp Hoan không muốn kiểm tra lòng người, càng không muốn khiến sự việc phức tạp hơn, để càng nhiều người biết nhà họ Khương có bảo. Nếu chuyện này truyền ra, sau này sợ là cô vĩnh viễn sẽ không sống yên ổn.