Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:18:44
Lượt xem: 110
Diệp Hoan an ủi ông ấy nói: “Lần đó đã định sẵn là bỏ lỡ, bây giờ nhận nhau cũng không muộn.”
Gác lại nỗi hối hận của Lục Vân Triết, ông ấy hỏi con gái bán bùa bình an bao nhiêu tiền.
Diệp Hoan: “Người mua bùa đều là khách hàng cũ và người do khách hàng cũ giới thiệu, con bán rẻ, chỉ một vạn một lá.”
“Nếu thật sự có thể cứu mạng ba lần, quả thật bán rất rẻ. Bây giờ vật giá tăng vọt, bùa của con nên tăng giá mới đúng…” Lục Vân Triết không chỉ là giáo sư khoa khảo cổ, còn từng nghiên cứu kinh tế học, vô cùng có đầu óc kinh tế. Ông ấy không phải giáo sư mọt sách không biết gì, nếu không những năm qua ông ấy cũng không thể dựa vào việc mua bán hoặc trao đổi đồ cổ, góp được rất nhiều gia sản.
Diệp Hoan nghe ba nói bán rẻ, cảm thấy vô cùng có lý, nghĩ lần sau có nên nói với ông chủ Đường, bùa sắp tăng giá không, ít nhất bùa bình an phải bán đắt hơn một chút, bởi vì đối với người bình thường mà nói, đây là bùa giữ mạng. Nhưng chuyện này nên nói chuyện với ông chủ Đường thì hơn.
Nói mãi nói mãi, thời gian không còn sớm nữa, Diệp Hoan còn muốn tới chỗ sư huynh một chuyến, nhân cơ hội nói tạm biệt: “Ba, không còn việc gì nữa thì con về trước, sau này ba có việc tìm con, có thể gọi điện thoại cho con.”
Lục Vân Triết nói chuyện hăng say với con gái: “Sao con đi sớm vậy?” Thực ra ông ấy muốn con gái sống ở đây hơn, nhưng ông ấy biết quy định của trường, không cho sinh viên nội trú năm nhất ở bên ngoài, nên không yêu cầu Diệp Hoan ở lại.
Diệp Hoan cười giải thích: “Con nuôi một con ch.ó bên chỗ sư huynh, còn phải đi cho nó ăn.”
Kéo Chiến Thần ra thật sự là cái cớ thích hợp.
Lục Vân Triết hỏi: “Sư huynh con ở một mình sao? Con nuôi chó bên đó tiện không, hay là con dắt chó tới đây, ba nuôi giúp con.” Ông ấy mới biết sư huynh của Hoan Hoan là nam thanh niên độc thân, con gái cứ qua đó, ông ấy cảm thấy không hay lắm, mới nói đón Chiến Thần tới nuôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan cũng không nói với ba ruột căn nhà mà sư huynh ở là của sư phụ, định sau này tặng cho cô. Dù sao đó là chuyện của rất lâu sau này, sau này rồi nói.
Diệp Hoan nghĩ tới quả thực Chiến Thần ở bên đó khá phiền, liền nói: “Vậy lát nữa con dắt nó tới, làm bạn với ba. Chó của con tên Chiến Thần, rất ngoan, sẽ không gây họa, ăn uống tùy ý, chúng ta ăn gì, cho nó ăn đó là được…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-209.html.]
“Chỗ sư huynh con xa không, hay là ba lái xe đưa con đi?”
“Không xa, cách đây cũng chỉ một trạm thôi, con dắt nó tới là được.” Diệp Hoan nói: “Ba, ba đợi một lát, con quay lại nhanh thôi.”
Lục Vân Triết dặn dò: “Mang điện thoại theo, có việc thì gọi điện thoại ngay.”
Diệp Hoan đáp: “Vâng, con mang điện thoại đây.” Nói xong cô liền ra khỏi cổng.
Thực ra Diệp Hoan muốn về chỗ sư huynh là cảm thấy bên đó thanh tịnh, tiện gọi điện thoại cho sư huynh. Cô muốn hỏi sư huynh có tra được manh mối gì không.
Đối với chuyện vẫn chưa tìm được tin tức mẹ ruột, quả thực là tâm bệnh của Diệp Hoan và Lục Vân Triết. Chỉ cần một ngày chưa tìm được người, hai ba con sẽ bất an ngày đó.
Diệp Hoan cũng luôn mong mỏi chuyện này. Nhưng cô lại ngại gọi điện thoại truy hỏi hằng ngày, giống như thúc giục sư huynh bán mạng cho cô vậy. Nhân lúc cuối tuần, sư huynh cũng đã đi được mấy ngày, cô mới muốn hỏi thử bên sư huynh có tiến triển không.
Diệp Hoan mở khóa đi vào cổng, chào Chiến Thần, lại vội vàng gọi điện thoại cho sư huynh. Cô vẫn dùng điện thoại sư phụ mua cho cô gọi điện thoại, bởi vì số điện thoại mà cô trao đổi với sư huynh là số điện thoại này.
“Sư huynh, dạo gần đây anh thế nào, bên đó điều tra có tiến triển không, có tra được gì không?” Diệp Hoan nói một câu khách sáo với sư huynh, vẫn không nhịn được đi thẳng vào chủ đề.
Nhiễm Hàn vừa thấy là sư muội gọi điện thoại tới, nhanh chóng nhận: “Anh đang tra chuyện cũ của nhà họ Khương, rất nhanh sẽ có tin tức. Sư muội, nếu anh tra được manh mối, sẽ tiếp tục truy tra tiếp, em yên tâm đi học là được. Không cần lo lắng bên này. Nếu có tin của mẹ em, anh sẽ lập tức nói cho em biết.”
“Vậy thì phiền sư huynh bận lòng rồi.” Diệp Hoan không nghe được tin tức gì, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng cô lại không thể oán trách với sư huynh, giống như cô trách sư huynh không có năng lực vậy.
Thực ra Nhiễm Hàn đã đánh tráo khái niệm, không nói thật với Diệp Hoan. Anh ấy sợ sư muội biết tin sẽ không màng tất cả theo tới điều tra. Có anh ấy ở đây, không cần làm phiền sư muội đang học đại học, nếu không khiến cô lỡ dỡ việc học cũng không tốt, bây giờ vừa mới nhập học chưa lâu.