Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:18:36
Lượt xem: 102
Mẹ ruột còn chưa tìm thấy, làm sao sống chung?
Hơn nữa Diệp Hoan cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận của ba mẹ, không thể lập tức chuyển tới sống cùng ba ruột.
Kỷ Nguyên Trân hậu tri hậu giác hỏi: “Phải rồi, Diệp Đông và Diệp Nam biết chuyện này không?”
“Chúng còn chưa biết, chị cũng mới biết vào hè năm nay, ba mẹ luôn giấu bọn chị. Lần trước họ không nói cho Diệp Đông và Diệp Nam biết.”
Kỷ Nguyên Trân cảm thán: “Ài, nếu họ biết chuyện này chắc chắn sẽ lưu luyến chị.”
“Nói bậy, cho dù chị nhận người thân cũng sẽ không vĩnh viễn rời khỏi, có gì lưu luyến chứ.”
“Vậy cũng sẽ có cảm giác khác. Họ vốn tưởng chị là chị ruột, không ngờ giữa đường biến thành chị gái được nhặt về, sao có thể giống nhau? Chắc chắn họ không dám tin, còn sẽ buồn nữa.”
Diệp Hoan: “Em rất hiểu chúng à?”
“Đương nhiên, chúng ta cùng nhau lớn lên mà.”
“Nếu chúng ta đã cùng nhau lớn lên, vậy bất luận chị là chị ruột hay là được nhặt về, tình cảm vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Chỉ cần chúng chấp nhận sự thật, sẽ không buồn đâu.”
“Cũng đúng.”
Hai người đang nói chuyện, đi vào tòa ký túc. Kỷ Nguyên Trân sợ người khác nghe được, không nói chuyện thân thế của Diệp Hoan nữa.
Hai người chia nhau về phòng của mình.
Lưu Yến thấy Diệp Hoan về, lập tức đứng lên hỏi: “Diệp Hoan, cậu hỏi giúp tớ chưa?”
“Hỏi rồi, trường chúng ta có bộ phận chuyên quản việc làm thêm, đợi lát nữa tớ dẫn cậu đi hỏi thăm thử. Đăng ký một chút, nếu có công việc phù hợp thì sẽ có người sắp xếp cho cậu.” Diệp Hoan nhìn đồng hồ, nói với Lưu Yến: “Bây giờ là hai giờ hơn, có lẽ văn phòng có người, chi bằng bây giờ chúng ta tới xem thử, tốt nhất có thể giải quyết sớm một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-203.html.]
Có thể nói là Diệp Hoan làm chuyện tốt làm tới cùng, đưa Phật tới Tây Thiên. Thực ra cô thấy Lưu Yến có thể có chút tự ti, không thích ra mặt, cho nên mới giúp cô ấy, nếu dẫn dắt Lưu Yến thích ứng được thì cô không cần bận tâm nữa. Nghĩ tới cô của kiếp trước, đều là tự mình lờ mờ tìm việc làm, tuy có người giúp nhưng tuyệt đối không nhiệt tình bằng mình…
Diệp Hoan lập tức cảm thấy: Mình lại là một người tốt!
Hai người cùng tới văn phòng tìm việc làm thêm, thuận lợi đăng ký, chỉ đợi tin tốt thôi. Diệp Hoan giúp Lưu Yến đưa ra yêu cầu với nhân viên làm việc, tốt nhất là dạy cho con gái, bởi vì Lưu Yến không phải người hướng ngoại, nếu con trai quá nghịch ngợm, đoán chừng cô ấy không quản được.
Còn những gì cần chú ý khác, Diệp Hoan nói riêng với Lưu Yến lần nữa, bảo cô ấy làm gia sư chú ý một chút, cơ bản không có vấn đề.
Đại học B là đại học có tiếng, hễ là sinh viên có thể đỗ vào đây, trước giờ đều là sinh viên mũi nhọn, nhiều phụ huynh ngưỡng mộ mà tới đại học B mời gia sư.
Diệp Hoan dẫn Lưu Yến đăng ký xong, đến chỗ ba ruột sớm. Hôm nay cô định gọi điện thoại nói với ba mẹ chuyện nhận ba ruột. Diệp Hoan sợ còn trì hoãn tiếp sẽ khó giải thích với ba mẹ. Dù sao hai người cũng nuôi cô lớn, cô và ba ruột nhận nhau, lại không nói với gia đình, sao mà được. Nếu để ba mẹ bên đó biết cô đang che giấu, chắc chắn sẽ đau lòng.
Lần này Diệp Hoan lại mang vài quả đào tới cho ba ruột.
“Diệp Hoan, tới ăn cơm là được, không cần đặc biệt mua trái cây cho ba.” Lục Vân Triết tự chuẩn bị cơm ở nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ấy cũng biết nấu cơm, tay nghề cũng được. Lần trước ông ấy muốn phụ Diệp Hoan nấu ăn nhưng Diệp Hoan không cho ông ấy phụ. Lần này ông ấy sợ Diệp Hoan lại không cho ông ấy giúp nên dứt khoát nấu sẵn, đợi con gái tới là ăn được ngay.
Diệp Hoan nói: “Đào bổ, hạnh hại, em thấy đào này đẹp, cũng ngon, liền mua vài quả cho thầy.”
“Ha ha, người xưa đều nói như vậy. Đào con mang cho ba lần trước ba đã ăn rồi, mùi vị rất ngon.” Lục Vân Triết thấy con gái nghĩ mang trái cây cho ông ấy, vô cùng vui vẻ.
“Chỗ này ngon, em thích loại đào này. Nếu thầy thích ăn, em vẫn mang cho thầy tiếp.”
Lục Vân Triết: “Chẳng trách người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ ấm áp, vẫn là nuôi con gái ấm lòng hơn.”
Đây là biến tướng khen Diệp Hoan.
Lục Vân Triết cười nói: “Ba đã chuẩn bị xong cơm rồi, chúng ta ăn ở nhà đi.”
Diệp Hoan thấy ba ruột đã nấu cơm xong hết, vậy thì ăn cơm trước đi, có chuyện gì ăn xong rồi nói.