Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 187

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:19:32
Lượt xem: 110

Diệp Hoan quyết định tạm thời che giấu. Dù sao ba ruột cũng là người bình thường, kéo ông ấy vào không hay. Nếu sau này ba ruột phát hiện cô biết huyền học hoặc có qua lại với sư huynh, xem tình hình rồi giải thích với ông ấy.

Diệp Hoan nhìn hướng ba ruột lái xe đi, vừa hay cùng một hướng với nơi sư huynh ở. Quả nhiên, nơi Lục Vân Triết đưa Diệp Hoan đi cách đại học B không xa, còn gần hơn nhà của sư huynh Diệp Hoan, vị trí vừa hay nằm giữa nhà của sư huynh và đại học B.

Diệp Hoan lập tức quyết định, đợi lát nữa từ chỗ ba ruột đi, cô sẽ về chỗ sư huynh một chuyến. Hôm nay vẫn chưa về, có lẽ Chiến Thần đang đợi cô; không biết sư huynh có đợi cô không.

Lục Vân Triết dừng xe ở cửa ngõ: “Diệp Hoan, tới rồi, chúng ta xuống xe ở đây, đi bộ vào.”

Sau khi xuống xe, Diệp Hoan theo Lục Vân Triết tới trước một căn tứ hợp viện nhị tiến, Lục Vân Triết lấy chìa khóa ra, mở cửa cho Diệp Hoan vào.

“Đây là nơi ba sống. Nhà được ba mua từ nhiều năm trước, vốn dĩ ba định sau khi tìm được mẹ con, cả nhà chúng ta sẽ sống ở đây, nhưng…Haiz, Diệp Hoan con tới xem xem, bên này có phòng ba chuẩn bị cho con. Tuy trước đây ba nghe mẹ con đoán sẽ sinh con gái, nhưng ba cũng không biết đứa trẻ trong bụng là trai hay gái, cho nên lúc chuẩn bị phòng không dùng màu hồng, con xem có thích cách bài trí của ba không, nếu không thích, ba đổi màu khác cho con.”

Lục Vân Triết là con cả của nhà họ Lục, vốn nên kế thừa phần lớn gia nghiệp nhà họ Lục và gánh vác trách nhiệm trưởng tử nhà họ Lục. Nhưng bởi vì ông ấy đổi ngành cho nên bây giờ em trai ông ấy tiếp quản thay ông ấy, trở thành người kế nhiệm của nhà họ Lục. Mà Lục Vân Triết thì chủ động chuyển khỏi nhà tổ, tự mua nhà sống bên ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên, là giáo sư của khoa khảo cổ, dù sao Lục Vân Triết cũng thường qua lại với đồ cổ, thi thoảng ông ấy sẽ giao dịch đồ cổ một hai lần với người khác, cho nên trong tay không thiếu tiền. Thậm chí ông ấy còn sưu tầm, giữ lại một số đồ cổ mà mình vô cùng thích. Vì vậy, Lục Vân Triết không thiếu tiền. Đã trôi qua rất nhiều năm, đồ cổ của ông ấy ngày càng đáng tiền, tới nay ông ấy là một nhà giàu ngầm.

Nhưng Diệp Hoan không có hứng thú với tài sản của Lục Vân Triết. Cô khá có hứng thú với căn phòng mà ba ruột luôn giữ cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-187.html.]

Diệp Hoan tới căn phòng do ba ruột bố trí cho cô xem, sàn nhà lót nền gỗ, màu sắc là màu lõi gỗ đào. Mà vật dụng trong phòng đều là màu gỗ nguyên thủy hơi nhạt một chút, thậm chí vách tường còn có một cái tủ tổng hợp khá nổi bật, nhìn kiểu dáng giống như là kiểu của mấy năm trước. Giường là hãng Simmons, bàn sách là bàn có nhiều ngăn kéo, đều là đồ gỗ, nhưng đều thuộc kiểu cũ. Xem ra căn phòng này đã được ba ruột bố trí từ nhiều năm trước, nhưng quả thực đã rất dụng tâm.

“Diệp Hoan, con còn thích cách bố trí ở đây không, nếu không thích, ba có thể đổi cho con.” Lục Vân Triết cẩn thận và mong chờ nhìn con gái, thật sự muốn biết con gái có thích phòng không.

Có lẽ đồ dùng ở đây hơi lỗi thời, nhưng đều là đồ ông ấy dụng tâm chuẩn bị, quả thực Lục Vân Triết sợ Diệp Hoan không thích. Tuy nói đổi là được nhưng Lục Vân Triết sẽ thất vọng, dù sao thì những thứ này đều là do ông ấy toàn tâm toàn ý bố trí, đã tốn không ít tâm tư.

Diệp Hoan đưa mắt nhìn chung chung rồi nói: “Rất tốt, không cần đổi, cứ thế này đi, em rất thích.”

Diệp Hoan cũng không phải đứa trẻ tùy hứng, đương nhiên sẽ không phủ định tâm ý của ba ruột.

“Thích thì tốt. Sau này con tới sẽ ở đây.” Lục Vân Triết vừa nghe Diệp Hoan thích, lập tức giãn mày cười, thể hiện ra mị lực đặc hữu của đàn ông trung niên.

“Năm nhất em ở trường, không thể ra ngoài ở.”

Diệp Hoan suy nghĩ: Ba ruột ấm áp nho nhã, phong độ ngời ngời? Mẹ ruột thì sao, chắc chắn vô cùng xinh đẹp nhỉ? Nếu có thể sớm tìm được mẹ thì tốt, ba ruột và mẹ ruột đoàn tụ, có lẽ là một đôi tình lữ thần tiên. Hơn nữa như thế lực chú ý của ba ruột sẽ không dồn hết lên người cô, cô cũng có thể tự do hơn.

Lục Vân Triết nói: “Ồ, ba quên chuyện này mất. Vậy đợi khi con chuyển ra, rồi tới đây ở? Hay là ba sửa cho con thành sinh viên ngoại trú?”

Diệp Hoan vội vàng từ chối: “Không cần ạ, con đã nộp tiền ký túc rồi, sống chung với bạn cùng phòng rất tốt, ở trường đi ạ. Có ra ngoài ở hay không, đợi sau này rồi tính.”

Loading...