Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:38
Lượt xem: 192
Sau khi xe lửa tới ga, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Sâm bọn họ không quên đi đón Chiến Thần. Hai mẹ canh hành lý, các con đi đón Chiến Thần.
Đợi họ ra khỏi ga, Diệp Hoan nhìn thấy có một người con trai dáng người cao lớn, anh tuấn bất phàm cầm bảng giấy, bên trên viết tên của cô – “Diệp Hoan”.
Mà chàng trai đó tựa hồ cũng nhìn thấy nhóm người bọn họ, giống như nhìn ra họ chính là người anh ấy muốn tìm, sải bước đi về phía họ.
Diệp Hoan: Lẽ nào đây là sư huynh chưa từng gặp? Có thể tới đón cô, tựa như chỉ có người này. Chắc chắn là sư phụ nói cho sư huynh biết – cũng không đúng, là cô trách oan sư phụ rồi, rõ ràng cô không nói sư phụ biết khi nào cô đi xe lửa, sao sư huynh biết?
Đương nhiên Nhiễm Hàn không biết thời gian chính xác sư muội tới thủ đô, chẳng qua anh ấy thông qua bốc quẻ biết hôm nay có khách sẽ tới, cho nên mới sáng đã tới trạm xe lửa đợi. Tuy anh ấy và sư muội chưa từng gặp mặt, nhưng lại biết không ít chuyện về sư muội qua lời sư thúc, còn học công pháp mà cô tặng cho sư môn.
Gián tiếp mà nói, Nhiễm Hàn nhận ân huệ của Diệp Hoan, lại không muốn nợ sư muội. Cho nên muốn chiếu cố sư muội lúc sư muội tới một chút để trả lại ân tình cô tặng công pháp.
Đương nhiên, loại ân tình được lợi cả đời này không thể trả xong trong nhất thời.
“Em là Diệp Hoan sư muội? Anh là Nhiễm Hàn, sư huynh của em.” Sau khi Nhiễm Hàn đi lên, chào Diệp Hoan trước.
Diệp Hoan cười đi lên hỏi: “Sư huynh, chào anh, không ngờ anh có thể tới đón chúng em.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lực phán đoán của Nhiễm Hàn khá chính xác, không nhận nhầm Kỷ Nguyên Trân thành Diệp Hoan. Đương nhiên, đây cũng là do anh ấy đã tu luyện công pháp với Diệp Hoan. Người bình thường và người tu luyện có khác biệt, từ trong hô hấp có thể cảm nhận được sự khác biệt của hai người, càng đừng nói Diệp Hoan còn có nguyên khí quanh người, đủ để chứng minh ai là sư muội của anh ấy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hoan nhìn thấy sư huynh. Cảm quan đầu tiên của cô với sư huynh chính là kiểu người mày kiếm mắt sao, tướng mạo anh tuấn, trông ổn trọng chín chắn, cực kỳ có uy nghiêm, nói một là một. Bởi vì anh ấy lên chào Diệp Hoan, không có chút tia cười nào, người không biết tình huống thật sự còn tưởng anh ấy không chào đón khách.
Dù sao thì không phải người giỏi nói chuyện, xoay trái chuyển phải, Nhiễm Hàn nghe Diệp Hoan nói xong, gật đầu, lại nói với mọi người đằng sau: “Chào mọi người, đi theo tôi đi, tới nhà ở trước.”
Lý Vệ Hoa lập tức kéo Diệp Hoan hỏi: “Hoan Hoan, đây là ai?”
Họ có thể tùy tiện đi theo một người vừa mới gặp mặt sao? Lý Vệ Hoa cảm thấy không thỏa đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-165.html.]
Diệp Hoan: “Mẹ, đây là đồ đệ của sư bá con, là sư huynh của con.”
Lý Vệ Hoa: “Chúng ta không thân với người ta, tới nhà người ta ở không hay lắm.”
Nhiễm Hàn nghe Lý Vệ Hoa nói bèn giải thích: “Mọi người không cần khách sáo, chỗ ở hiện giờ của tôi là nhà của sư thúc, sư thúc nói sau này để cho sư muội. Nói ra, là tôi ở nhờ nhà sư muội.”
Lý Vệ Hoa nghe xong không lập tức đồng ý đi theo Nhiễm Hàn, mà không biết làm sao hỏi Lâm Nghi Song: “Chúng ta đi phù hợp không?”
Lâm Nghi Song nói: “Nếu là nơi do sư phụ Hoan Hoan sắp xếp, chúng ta đến ở một hai ngày cũng được.”
Vốn dĩ nhà họ Kỷ có tộc thân ở thủ đô, nhưng Lâm Nghi Song không muốn làm phiền người ta, định tìm khách sạn ở hai ngày. Nhưng bây giờ Nhiễm Hàn tới đón, lại nhắc tới nhà của ông chú, đoán chừng trong nhà của ông chú ngoài sư huynh của Diệp Hoan không có ai khác, bà ấy cảm thấy ở cũng không phải không thể. Dù sao họ chỉ ở hai ngày mà thôi, tiễn các con xong liền về.
Lý Vệ Hoa nghe Lâm Nghi Song cũng đồng ý ở, bà mới do dự nói với con gái: “Hoan Hoan, hay là chúng ta đi theo sư huynh con trước đi?”
Thực ra Diệp Hoan không muốn làm phiền sư huynh, nhưng mẹ và dì Lâm đều đồng ý rồi, cô chỉ đành thuận thế nói: “Vậy thì làm phiền sư huynh rồi.”
Diệp Hoan giỏi quan sát biểu cảm phát giác được cô vừa đồng ý đi cùng sư huynh, vị sư huynh nghiêm túc này mới giãn chân mày. Xem ra là lo lắng họ không đi cùng anh ấy, với tính cách không giỏi nói chuyện của anh ấy, đoán chừng sợ họ không đồng ý đi cùng, còn phải tốn nhiều lời khuyên giải.
Thực ra dựa theo ý của Kỷ Nguyên Sâm, chi bằng trực tiếp tới khách sạn gần trường ở tiện hơn. Nhưng ở đây anh ấy không phải người lớn nhất, anh ấy không làm chủ được.
Ra bên ngoài, sư huynh Nhiễm Hàn nói: “Anh đã lái một chiếc xe tới, không ngồi đủ, các em lên xe anh ngồi trước, anh gọi thêm chiếc taxi nữa, những người còn lại ngồi chiếc đó.”
Nhiễm Hàn là người thuộc phái hành động, không đợi người khác đồng ý, đã vẫy tay gọi một chiếc taxi gần nhất tới. Anh mở cửa xe bảo nhóm người Diệp Hoan ngồi vào, còn mở cốp giúp họ cất hành lý.
Có hai chiếc xe chở người, nhóm người mới về tới tứ hợp viện mà Nhiễm Hàn sống. Không nói cái khác, nhà của Kỷ sư phụ thật không nhỏ, thế mà lại là tứ hợp viện tam tiến, phòng rất nhiều, họ ở cũng không ở hết.
Nhiễm Hàn giúp xách hành lý vào viện, sau đó nói: “Có rất nhiều phòng, hai gian bên này là nơi tôi ở, những gian khác mọi người tùy ý.”