Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:26
Lượt xem: 111
Diệp Hoan thuận theo bậc thang đi xuống hầm, nhìn thấy mười mấy đứa bé trong hầm, trai gái đều có, nhưng đều trong trạng thái hôn mê không tỉnh. Hóa ra chiều nay Chiến Thần nghe thấy động tĩnh, là lúc bọn buôn người cho đám trẻ dùng cơm, nhưng trong cơm đã bỏ ít thuốc ngủ, bọn trẻ ăn cơm xong đều ngủ. Diệp Hoan thính tai tinh mắt cũng không phát hiện được động tĩnh của lũ trẻ.
Diệp Hoan cho lũ trẻ vào trong không gian đưa lên, rồi đặt chúng ở trong phòng, sau đó cô phát hiện có hai đứa trẻ đang sốt, môi khô tới nứt da chảy máu, cũng không biết đã sốt bao lâu rồi, có sốt tới sinh tật không.
Bọn buôn người tạo nghiệp, thật sự muốn băm vằm chúng ra.
Diệp Hoan không mang theo thuốc trên người, cô nghĩ lũ trẻ còn nhỏ, lỡ như sốt nặng dẫn tới hậu quả xấu. Để đảm bảo an toàn, Diệp Hoan trực tiếp lấy hai viên Âm Dương Châu trong không gian đút cho hai đứa trẻ đang sốt uống, đảm bảo chúng không bị lưu lại di chứng gì. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng Âm Dương Châu. Diệp Hoan không tiếc hai viên Âm Dương Châu đó, trực tiếp dùng.
Cho tới khi thấy hai đứa trẻ nhanh chóng hạ sốt, Diệp Hoan mới yên tâm, lần lượt bắt mạch cho lũ trẻ khác, xem chúng có bệnh gì không. Diệp Hoan từng học y trong sơn y mệnh tướng bốc, tuy không đến mức quá tinh thông, nhưng tuyệt đối có thể trị được bệnh vặt. Cô kiểm tra cho lũ trẻ xong, phát hiện đều không sao, chẳng qua đã uống thuốc ngủ nên ngủ, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Diệp Hoan bất thình lình nghĩ tới, cô bảo Chiến Thần đợi ở bên ngoài, không biết Chiến Thần có lo không? Diệp Hoan vội vàng mở cổng, bảo Chiến Thần vào viện.
“Chủ nhân, tình huống như thế nào?”
Diệp Hoan: “Chị chế trụ bọn buôn người rồi, lũ trẻ cũng tìm thấy rồi, em giúp chị xem nơi khác có đứa trẻ nào nữa không.”
Chiến Thần chạy vòng khắp nơi, không tìm thấy đứa trẻ nào khác: “Chủ nhân, em không tìm thấy đứa trẻ khác, có lẽ đều được chị cứu rồi.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Hoan đang nghĩ làm sao trừng phạt đám buôn người này, còn có sắp xếp lũ trẻ kia thế nào.
Lũ trẻ đều là cốt nhục của ba mẹ, bọn buôn người lại khiến cốt nhục người ta ly cách, thậm chí cả đời vô duyên tương phùng, đúng là táng tận lương tâm, không có nhân tính. Diệp Hoan cho rằng, những kẻ buôn người này phải bị trừng phạt thỏa đáng, ngàn đao vạn c.h.é.m cũng không quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-156.html.]
*
Dựa theo tâm tư của Diệp Hoan, cho dù đã bắt được tội phạm cũng chỉ trừng phạt nhỏ một phen, sau đó lặng lẽ giao cho đồng chí cảnh sát xử lý, đó mới là nguyên tắc làm việc của cô.
Nhưng đối mặt với bọn buôn người, Diệp Hoan không khoan dung được, cô nghe nói có kẻ thậm chí còn đánh trẻ con thành tàn tật, chỉ vì để chúng lên phố ăn xin. Loại súc sinh tàn hại trẻ em này vốn không xứng có con cái!
Ai bảo chúng bán trẻ em như hàng hóa, trực tiếp khiến chúng không cứng nổi, không làm đàn ông được, không sinh được con nữa. Đàn ông đã có con coi như hời cho gã, đàn ông chưa có con trực tiếp cô độc tới già. Diệp Hoan hạ bùa vào tất cả đám buôn người, trực tiếp khiến những cẩu nam nữ này không thể sinh con được nữa.
Diệp Hoan cảm thấy như vậy vẫn chưa giải hận, lại lấy ra vài loại bùa dày vò người ta, ví dụ bùa vận xui, bùa âm sát, trực tiếp dùng lên người bọn buôn người, cho chúng âm sát nhập thể, đau đớn cả đời, chịu khổ nhiều một chút, bác sĩ bình thường không trị được. Để từng tên từng tên đều bệnh tật, cho dù ra tù cũng không thể ra ngoài hại người được nữa.
Đợi Diệp Hoan xử lý xong bọn buôn người, Chiến Thần hỏi: “Chủ nhân, những người này xử lý thế nào, vẫn giống lần trước ném tới cổng cục cảnh sát sao?”
Diệp Hoan suy nghĩ rồi nói: “Không, lần này cho chúng gặp ác mộng ở đây, sáng mai chị xóa dấu vết của mình, rồi cung cấp manh mối cho cục cảnh sát, để cảnh sát tới bắt họ.”
Chiến Thần hỏi: “Lần này vì sao không trực tiếp đưa người xấu tới cục cảnh sát?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Còn có những đứa trẻ kia mà. Chúng ta đưa bọn buôn người đi, ai có thể chứng minh chúng là bọn buôn người, vẫn nên để cảnh sát trực tiếp bắt quả tang thì hơn.” Diệp Hoan nói: “Nhiệm vụ của chị tối nay là chăm sóc tốt lũ trẻ, sáng mai em phụ trách đưa tin. Lỡ như bọn buôn người còn đồng bọn, vừa hay bắt một lượt.”
Tối nay Diệp Hoan chưa ăn cơm đã tới đây, cô không muốn ăn cơm thừa của bọn buôn người, tạm thời chỉ có thể nhịn đói. May mà Diệp Hoan có không gian, tuy bên trong không có chuẩn bị cơm nhưng có đào ngon có thể ăn được quanh năm, lúc cô đói ăn vài quả đào lót dạ.
Quả nhiên tới khoảng chín giờ tối, còn có kẻ tiếp ứng, có hai người lại lái chiếc xe tải tới, định đưa đám trẻ này đi hết. Không còn nghi ngờ gì, gã lái xe tiếp ứng cũng bị Diệp Hoan bắt, chịu “đãi ngộ” giống với những tên kia.