Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:22
Lượt xem: 91
Thực ra nếu chúng suy nghĩ thêm, thấy Chiến Thần dẫn Diệp Hoan đi, chắc chắn chuyện gặp phải không chỉ liên quan tới con gái. Con trai thờ ơ, lơ lơ đểnh đểnh quen rồi, không nghĩ nhiều như thế, hai đứa quay đầu thương lượng trưa sẽ đi đâu ăn cơm.
Dưới sự dẫn dắt của Chiến Thần, Diệp Hoan tới con hẻm nhỏ vắng người đó, rất nhanh đã nhìn thấy mấy tên trộm chó nằm la liệt trên đất. Tuy ở đây khá ít người đi, cũng không biết nãy giờ có ai đi qua, nhìn thấy mấy tên trộm chó ngất ở đây không.
Chiến Thần cáo trạng: “Chủ nhân, chính là chúng muốn bắt em.”
Diệp Hoan nhìn rồi nói: “Em yên tâm, chị sẽ báo thù giúp em.”
Muốn bắt Chiến Thần, phải dạy dỗ chúng một trận nên thân. Diệp Hoan lấy đồ nghề tại chỗ, tìm một số đá và cây gỗ ở góc hẻm, bày một trận bát quái mê cung bản đơn giản, nhốt mấy người vào trong.
Người bên trong không ra được, người ngoài không vào được.
Bọn trộm chó bên trong muốn ra rất khó, trừ phi Diệp Hoan phá trận, thả chúng ra, chúng mới có thể ra được. Hơn nữa người ngoài không nhìn thấy bên trong có bọn trộm chó, cho dù người ngoài tới trước trận cũng không đi vào được. Đây chính là chỗ kỳ diệu của trận pháp.
Diệp Hoan học trận pháp rất tốt, dư sức đối phó với mấy tên trộm chó.
Diệp Hoan bố trí xong trận pháp, nói với Chiến Thần: “Đi, chúng ta về, đợi buổi chiều chị tan học lại tới xem thử tình hình của họ.”
Cô quyết định nhốt mấy người trong trận trừng phạt một buổi chiều, đợi buổi tối không có ai lại đưa chúng tới cục cảnh sát. Còn có bị xử phạt hay không thì phải xem chúng đã tạo bao nhiêu nghiệp.
Diệp Hoan dẫn Chiến Thần đi tìm chỗ giải quyết bữa trưa, một tên trộm chó trong đó day đầu mơ màng tỉnh lại.
Đợi gã phản ứng lại mới nhìn thấy đồng bọn bị chó đánh ngất. Người này chẳng buồn day đầu, vội vàng đẩy đồng bọn gọi chúng tỉnh lại: “Đại Đầu, Đại Đầu, mày mau tỉnh lại.”
Gã đẩy Đại Đầu, lại vội vàng chuyển sang gọi một tên khác: “Đại ca, anh mau tỉnh dậy.”
Mấy người lần lượt tỉnh lại, cùng thương lượng đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông dẫn đầu nói: “Bà nội nó, gặp quỷ rồi, không ngờ hôm nay lại gặp phải một con ch.ó thần có tâm nhãn, đánh ngã hết chúng ta, lần này coi như là xu rồi.”
Đại Đầu: “Đại ca, đó không phải là cảnh khuyển chứ, chúng ta mau đi thôi, lỡ như là cảnh khuyển, để cảnh sát tới bắt chúng ta thì phải làm sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-153.html.]
Đại ca sờ cái đầu đau đứng lên nói: “Vậy còn đợi gì nữa, đi mau, đừng để cảnh sát bắt chúng ta phạt tiền.”
Một bọn đứng lên muốn chuồn, kết quả rõ ràng nhìn thấy lối ra vào của con hẻm, nhưng sao lại không đi được, đúng là gặp quỷ giữa ban ngày!
Có một tên nhát gan hỏi: “Đại…đại…đại ca, có phải chúng ta gặp quỷ dẫn đường rồi không?”
Đại ca nóng giận, lại chột dạ: “Nói bậy, ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ? Đang là ban trưa, lúc dương khí thịnh, có quỷ đã sớm bị mặt trời thiêu c.h.ế.t rồi.”
“Đại ca, vậy sao em cảm thấy chúng ta đi kiểu gì cũng không đi xa được?”
“Đại ca, em nhớ hai bên con đường nhỏ này đều là tường, nhưng chúng ta đi về phía tường đó, vẫn luôn không chạm tới tường.”
Mấy người gặp phải chuyện không biết nghĩ cách, toàn tìm đại ca, khiến đại ca tức chết: “Được rồi, mau mau nghĩ là chuyện gì đi, chúng ta có thể đi ra hay không?”
Bởi vì họ chỉ là bị nhốt tạm thời, vẫn chưa tới mức cùng đường, mấy người còn có đầu óc biết nghĩ cách.
Mấy người đi qua đi lại dò đường, rõ ràng nhìn thấy ngõ vào hẻm, nhưng lại không đi tới ngõ được, khiến họ rất sợ.
“Đại ca, làm sao đây?”
“Đại ca, không phải chúng ta gặp trúng một con ch.ó thần đó chứ, giống như Hao Thiên Khuyển trong tivi, chúng ta chọc giận nó, nó liền dùng phép thuật nhốt chúng ta ở đây.”
“Đại ca, chó thần có thể thả chúng ta ra không?”
“Mày hỏi tao, tao hỏi ai?” Đại ca bị hỏi tới nổi quạo, mắng người tới tấp.
Mấy người thấy đại ca nóng giận, tạm thời không dám nói. Tâm trạng suy sụp tới mức sắp khóc, không biết nên làm sao.
Chỉ thấy tên nhát gan nhất quỳ phập xuống đất: “Thần khuyển tại thượng, tôi ở đây dập đầu với ngài, xin chó thần đại phát từ bi tha thứ cho tôi!” Nói xong liền dập đầu mấy cái.
Mấy người còn lại bị động tác này của gã làm cho ngơ người, nhưng lỡ như có hữu dụng thì sao? Sau đó người khác cũng học theo gã quỳ xuống dập đầu với chó thần, nhưng đợi chúng dập đầu xong đi tiếp, vẫn không đi ra được.
Cứ như vậy dày vò tới trời tối, mấy người vẫn không đi ra được. Tâm trạng của chúng ngày càng khủng hoảng, tên nhát gan đã sớm sợ phát khóc, thề quay về sẽ không bắt chó nữa.