Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:26
Lượt xem: 163
Diệp Trường Tĩnh cảm thấy mất mặt trước mặt anh chị, sầm mặt ngồi sang một bên. Bà ta cho rằng mình về nhà mẹ là làm khách, nên ngồi đợi lên món, chứ không phải đi giúp các chị dâu, so với một con người lười biếng như chị dâu ba, không được vợ anh cả và vợ anh hai thích. Ngược lại em gái Diệp Trường Tĩnh thực tế, mỗi lần về nhà mẹ đều sẽ chủ động làm việc giúp chị dâu, các chị dâu cũng nguyện ý để cô em chồng như vậy về nhà mẹ.
Anh ba Diệp Trường An tuyệt đối là kiểu người đi làm nhìn sắc mặt cấp trên ở đơn vị, ông ta thấy ông cụ muốn nổi đóa, cũng không dám nói gì, cúi đầu ở đó lầm bầm: Tuy anh hai chỉ là lính giải ngũ, nhưng lại tốt hơn một sinh viên chính quy như ông ta, thăng làm trưởng khoa sớm hơn ông ta, bây giờ ông ta còn chưa thực hiện được mộng trưởng khoa, anh hai lại thành công an trưởng.
Diệp Trường An nghĩ: Ài, xem ra thời vận của ông ta không tốt, không gặp được người cao thượng vô tư như cựu công an trưởng đề cử ông ta, nếu không ông ta cũng có thể làm trưởng khoa rồi.
Lúc này Diệp Trường An lại nhớ tới mẹ ông ta nói cháu gái Hoan Hoan là “mệnh quý nhân”, có thể mang tới vận khí tốt cho người yêu thương cô. Lẽ nào anh hai vì vậy mà hưởng lợi, cho nên mới thuận lợi được đề bạt làm công an trưởng?
Diệp Trường An mang một bụng suy tư, đợi tan tiệc lặng lẽ đi tìm mẹ ông ta.
Ông ta hỏi nhỏ: “Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện, lúc đầu khi mẹ xem bói cho Hoan Hoan, tiên sinh bói toán mà mẹ gặp có chuẩn không?”
Bà nội Diệp đầy lý lẽ nói: “Đương nhiên chuẩn rồi! Nếu không chuẩn, anh cả con có thể xây lều lớn làm giàu trước sao? Nếu không chuẩn, anh hai con có thể thăng chức nữa sao? Nếu không chuẩn, Đông Đông và Nam Nam có thể cùng Hoan Hoan vào thành phố học sao?”
Diệp Trường An: “Anh cả con phát tài liên quan gì tới việc Hoan Hoan là mệnh quý nhân?”
“Nếu không phải Hoan Hoan là mệnh quý nhân, vận khí tốt, Kỷ trấn trưởng lúc đầu có thể làm hàng xóm với anh hai con sao? Họ thành hàng xóm, quan hệ mới tốt lên, người ta có chuyện tốt mới nghĩ tới chúng ta trước…cho nên, đây là quý nhân mà Hoan Hoan dẫn tới giúp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-134.html.]
“Con xem ba anh em các con, thằng cả và thằng hai đều được hưởng ké, Trường An con thì sao? Mẹ thấy con đi học học nhiều quá nên ngốc luôn rồi, đã sớm nói với con đối xử tốt với Hoan Hoan một chút, hưởng ké chút quý khí, nếu không con cũng sớm thăng chức trưởng khoa rồi? Không nghe lời người già, thiệt ngay trước mắt…”
Còn có thể hiểu như vậy? Diệp Trường An bị tư duy của bà cụ dẫn lệch, lập tức cảm thấy bà cụ nói rất có lý.
Nhưng bây giờ Hoan Hoan đi học ở thành phố, ông ta lại không thể ngày nào cũng lên thành phố lấy lòng cháu gái, phải làm sao đây?
Diệp Trường An mặt dày hỏi mẹ chỉ dạy: “Mẹ, mẹ xem con với cháu gái cách quá xa, muốn đối xử tốt với nó lại không thể gặp mặt mỗi ngày, muốn mượn sức cũng không mượn được?”
Bà nội Diệp luôn tốt với thằng ba, nếu không cũng không thể cho ông ta học đại học. Thằng ba vừa hỏi, bà cụ đã nghĩ cách giúp: “Con ngốc à, con không biết mua chút đồ cháu gái con thích hợp dùng, cho chị dâu con mang đi, bảo nó mang theo lúc vào thành phố thăm Hoan Hoan, nói là chú ba mua cho con bé. Đừng có tiếc chút tiền này, mua nhiều đồ tốt cho Hoan Hoan một chút, đợi nó hiểu được cái tốt của con chính là lúc con thu được vận khí tốt.”
Hơn nữa chú thương cháu gái không có vấn đề gì, bà nội Diệp nghĩ, trước đây khi bà đối xử không tốt với Hoan Hoan, quả thực không hưởng ké gì từ cháu gái được. Bà cụ vừa đối tốt với cô, Hoan Hoan lên thành phố học cũng nhớ ông bà nội, thường nhờ thằng hai và vợ mang ít đồ ngon về cho hai ông bà cụ ăn. Khỏi phải nói, thịt mang từ thành phố về rất thơm, trái cây mua về cũng ngọt hơn, ngon hơn.
Xem ra sau này bà cụ còn phải tiếp tục thương đứa cháu gái này, mới có thể tiếp tục hưởng hậu phúc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ khi Diệp Hoan đến thành phố học, không thường xuyên về nhà bà nội, bà nội Diệp cứ dăm ba hôm lại bảo thằng hai mang chút đồ cho cháu gái, bây giờ lại kéo theo thằng ba.
Sau này Diệp Trường Vinh thấy em ba cũng nằng nặc gửi đồ cho con gái, lại hỏi ra đây là mẹ ở sau lưng chỉ bảo, ông dở khóc dở cười với lý do họ tặng đồ. Đây rốt cuộc là thương con hay chỉ thuần túy là muốn ké lợi ích? Không cần hỏi, chắc chắn muốn ké lợi ích là nhiều.
Diệp Trường Vinh hận không thể hất đồ cho em ba mặc kệ ông ta, nhưng nhìn thấy em trai mong mỏi nhìn ông, ông lại không nhẫn tâm, chỉ đành để lần sau đi sẽ mang cho con gái, nhân tiện nói thật với con gái.