Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:09
Lượt xem: 91
Chủ quầy mập vừa bị cấm ngôn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta thử mãi, thế mà lại đột nhiên mất giọng thành người câm, có thể không khiến ông ta kinh hoảng sao? Ông ta là người dựa vào miệng gạt người ta ăn cơm, mất giọng rồi phải làm ăn thế nào?
Mới đầu chủ quầy mập không biết là Diệp Hoan giở trò, ông ta tưởng mình bỗng nhiên có bệnh, nhưng lúc ông ta thử nói, bất cẩn nhìn thấy Diệp Hoan chưa đi, còn nhìn thấy biểu cảm cười như không cười trên mặt cô, ông ta bỗng nhiên hiểu ra gì đó.
Ông chủ mập thẹn quá hóa giận nói không thành tiếng: “Là mày giở trò!”
Diệp Hoan bình tĩnh đáp: “Chính là tôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu người ngoài ở bên cạnh, chắc chắn cảm thấy hai người này kỳ quái, đây là đang làm gì? Một người động mồm nhưng không có tiếng, một người lại có thể nhìn khẩu hình trả lời, đây là giở trò gì, dàn dựng chương trình sao?
Đáng tiếc đây không phải là hiện trường dàn dựng tiết mục, là hiện trường giương cung bạt kiếm muốn đánh nhau.
Diệp Hoan nhìn chủ quầy mập không nhịn được sắp phát điên, cô ngẩng đầu, hất cằm nói: “Như thế nào, ông còn muốn động thủ sao? Nhưng tôi khuyên ông, trước khi động thủ cân nhắc cho kỹ, nghĩ xem ông có phải là đối thủ của tôi không. Nếu thật sự động thủ, kết quả sẽ khác…”
Diệp Hoan tỏ thái độ rất rõ ràng.
Chủ quầy mập không phải kẻ ngốc, tuy mới đầu ông ta xem thường cô bé xinh đẹp này, muốn cho cô đẹp mặt; nhưng ông ta có chút từng trải cũng từng nghe qua một số kỳ nhân dị sự, có một số người không thể chọc, trong đó người không thể đắc tội nhất chính là đại sư biết xem bói, sửa phong thủy.
Nếu đắc tội với đại sư rộng lượng, có thể người đó sẽ báo thù tại chỗ, sẽ không làm hại người thân của người đắc tội người đó.
Nếu đắc tội với đại sư hẹp hòi, tâm địa cay độc, còn bất cẩn đắc tội lớn, có thể người đó sẽ âm thầm sửa phong thủy trong ngoài nhà của anh, ví dụ xung quanh viện, ví dụ tổ mộ, như vậy sẽ liên lụy tới tính mạng của người thân, muốn phòng cũng không phòng được. Có thể cả nhà sẽ mất mạng không biết khi nào, nơi nào, vì sao.
Chủ quầy mập nhớ ra lời mà một số người từng nói, không khỏi sợ hãi run rẩy toàn thân, suýt chút quỳ xuống trước mặt Diệp Hoan xin tha. May mà ông ta vẫn có chút lý trí, vội vàng khom người mấy cái với Diệp Hoan, chắp hai tay như bái phật xin Diệp Hoan tha cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-122.html.]
Lúc ông ta đứng thẳng người, Diệp Hoan nhìn khẩu hình của ông ta: “Đại sư, cô tha cho tôi đi…”
Diệp Hoan không có tâm tư làm gì người ta, thấy ông chủ mập xin tha, bèn giơ tay tung ra một lá bùa nguyên khí, tiện tay phá giải bùa cấm ngôn trên người ông chủ mập, tha cho ông ta.
Thực ra cho dù Diệp Hoan không giải bùa cấm ngôn, loại bùa bình thường này qua hai mươi tư tiếng cũng sẽ tự động mất hiệu quả.
Sau khi Diệp Hoan nâng cao năng lực, cách dùng bùa của cô cũng tăng lên, có thể dẫn động nguyên khí trời đất vẽ bùa, cũng có thể tiện tay giải bùa cho người ta. Đương nhiên, bởi vì dẫn động nguyên khí thiên địa vẽ bùa tốn sức hơn, Diệp Hoan vẫn dùng bùa giấy bình thường nhiều hơn. Dù sao thì bùa chú cô vẽ thành công lúc trước đều không có chỗ dùng, lần này gặp phải một tên không có mắt, vừa hay dùng lên người ông chủ mập thử hiệu quả.
*
Hiệu quả của bùa cấm ngôn không tồi, có thể thấy bùa của Diệp Hoan vẫn vô cùng hữu dụng, thật sự dọa ông chủ mập sợ, bây giờ ánh mắt ông ta nhìn Diệp Hoan toàn là cẩn thận dè dặt, sợ bất cẩn chọc phải bà cô nhỏ trước mặt.
Quá lợi hại, không chống đỡ được, chỉ cầu cho bà cô nhỏ tha cho ông ta sớm một chút. Ông chủ mập cảm thấy mình dám mắng bà cô nhỏ trước mặt, đúng là có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Nếu không phải Diệp Hoan mềm lòng, đổi lại là người trong huyền học, đã sớm hung hăng dạy dỗ ông chủ mập rồi. Cũng may ông chủ mập không nói lời quá khó nghe.
Ông chủ mập híp đôi mắt tam giác cười gượng hỏi: “Đại sư, cô nói kiếm ngắn này của tôi sẽ không bán được, có ý gì không?”
Không đợi Diệp Hoan trả lời, ông chủ mập bỗng nhiên nhớ lại từ khi ông ta thu mua thanh kiếm ngắn này, hình như việc làm ăn bắt đầu tệ đi…Lẽ nào đây là thanh hung kiếm, để cô đại sư nhìn ra được nên mới tốt bụng tới cảnh cáo ông ta?
Trong lòng ông chủ mập rất hối hận, vỗ n.g.ự.c giậm chân cũng không đủ để bày tỏ sự hối hận của ông ta!
Ông chủ mập lần nữa thay đổi biểu cảm, lấy lòng nhìn Diệp Hoan nói: “Đại sư, thanh kiếm ngắn này có phải hung kiếm không, hại tôi không làm ăn được? Xin cô giúp tôi đi!”
Diệp Hoan: Ông mập này lanh lẹ thật, lập tức đoán ra được sự tình. Thấy ông ta lần nữa xin tha, bèn định tha cho ông ta lần này.